Thư Yểu mở miệng, không nói ra lời, cô luôn luôn biết ăn nói, rất ít có thời điểm bị chặn họng á khẩu không trả lời được.
Vì sao chắc chắc đây? Có lẽ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, so với việc giao phó chân tình lại bị lừa gạt, không bằng dứt khoát đẩy xa, càng xa càng tốt, tráng sĩ cắt cổ tay, còn tốt hơn sâu tận xương tủy, càng khó trừ tận gốc.
Vô luận như thế nào, Thư Yểu tuyệt đối không bằng lòng thừa nhận mình là đang sợ.
Cô chỉ cứng miệng: "Tôi, cứ không tin anh đấy!"
Thư Yểu cho rằng Lý Hành bị chất vấn như vậy, ít nhất sẽ lạnh mặt, nhưng không có, hắn chỉ trầm giọng nói một câu: "Thời gian còn rất dài, em sớm muộn gì cũng sẽ tin."
Hắn dùng giọng điệu khẳng định với ánh mắt nóng rực, giống như một mồi lửa đang hừng hực thiêu đốt trong đáy mắt, cháy sạch nùi đay rối trong lòng cô kia, tim đập càng lúc càng nhanh, trên mặt ửng đỏ một vùng.
Lý Hành lại hỏi cô: "Đại tiểu thư còn chưa nói, muốn ăn cái gì?"
"Tôi. . . Đều được." Thư Yểu khó có khi ấp úng.
"Mì xe đẩy được không?"
Thư Yểu khựng lại, gật đầu.
Mì xe đẩy, chỉ là món mì rẻ tiền được những người bán hàng rong ở Bổn Cảng bán cho người tị nạn cách đây 30 năm, vì nguyên liệu nhiều và giá rẻ nên rất được lòng dân thường, giá dưới mười đồng, da heo, trứng cá, ruột heo, củ cải trắng, thịt bò nạm, mì cà ri, nước dùng, sa tế, sốt XO, tùy ý lựa chọn.
Làm việc tay chân một ngày, ăn được một bát mì, cảm giác sung sướиɠ như thần tiên.
Tuy nói ngày nay cải tiến rất nhiều, cũng không còn chỉ dành cho người tị nạn.
Nhưng Thư Yểu cũng chỉ vội vàng liếc qua trên đường tan học, mùi thơm cà ri trứng cá cách phố bay tới, xa xa chợt nghe thấy thanh âm kêu mua, mỗi lần cô đều thèm thuồm muốn đi nhìn một chút, lại sợ bị bạn học phát hiện Thư Yểu cô đường đường là đại tiểu thư mắt cao hơn đầu vậy mà đi hưởng dụng mỹ thực "Bình dân", lại liếc thấy xe đẩy nhỏ có thể vệ sinh kém, lập tức bị dọa sợ chạy xa.
Vì vậy, cô mới chỉ nghe tên chứ chưa được thưởng thức hương vị của món ăn vặt đặc biệt nổi tiếng khắp Hương Cảng này.
Lý Hành động tác nhanh nhẹn, chỉ hơn mười phút đồng hồ, một bát mì xe đẩy nóng hôi hổi mùi hương đậm đặc được đặt trước mặt cô, những viên trứng cá đầy đặn phối hợp với sợi mì dai giòn, tăng thêm toàn bộ củ cải trắng hầm cách thủy với thịt bò nạm mà dì nấu cơm giữa trưa không dùng, một chén mì sợi nho nhỏ, đồ ăn phong phú, hương vị thơm ngon, Thư Yểu ăn vô cùng hài lòng mỹ mãn.
Động tác đại tiểu thư ăn cơm văn nhã, dù cho cực đói cũng chậm rãi, đẹp mắt đẹp lòng, Lý Hành cũng cảm thấy mỹ mãn, hắn có hơi ngoài ý muốn cười nói: "Hóa ra đại tiểu thư không kén ăn, một chén mì xe đẩy cũng có thể vừa lòng."
Thư Yểu để đũa xuống, cãi lại: ". . . Cũng chỉ miễn cưỡng có thể nuốt xuống mà thôi, ít thϊếp vàng trên mặt cho mình."
"Có một số loại mỹ thực, chưa thử thì vĩnh viễn không biết nó thực ra rất tuyệt vời." Lý Hành nhìn Thư Yểu, nói ẩn ý: "Đại tiểu thư cũng nên thoải mái, buông lỏng tinh thần, thử thêm nhiều phong cách mới."
Thư Yểu cảm giác lời của hắn có hàm ý khác, tựa hồ đang ám chỉ cái gì: "Anh đang nói cái gì?"
Lý Hành bám cằm nhìn cô, biểu lộ một nụ cười thâm sâu, một câu hai ý nghĩa: "Tôi nói đại tiểu thư không cần ôm thành kiến, vô lunaj là cái gì, dù sao cũng phải tự mình thử xem mới biết được."
Thư Yểu "Hừ" nhẹ một tiếng, cũng chưa trả lời.
Từ hôm đó trở đi, Lý Hành có rảnh sẽ nấu cơm cho cô, phần lớn là mấy món đồ ăn bình dân bình thường cô không nhìn trúng.
Thư Yểu nỗi lòng phức tạp, như Lý Hành đã nói, nếu không có thành kiến
với rẻ tiền mà nhìn những món ăn này, mỗi món đều có đặc điểm riêng, mùi vị không thua gì sơn hào hải vị đắt đỏ.
Dường như trong lúc vô tình, hắn gần như xé mở một khe hở nơi sinh hoạt gác xó của cô, bên ngoài kia là nhân gian muôn màu, khói lửa bụi bặm, bình thường cô khinh thường nhìn xem, thưởng thức, đi thử từng ly từng tý ở trong đó, ở trong khe hở, vẫn là một con nhím nhỏ giương nanh múa vuốt, e ngại người khác tới gần, chỉ là thời gian dần qua, con nhím nhỏ này giống như cũng học được cách dùng cái bụng mềm mại hướng về phía người.
Lý Hành có khi cũng bận rộn đến không thấy bóng dáng, hắn sẽ sớm làm xong thức ăn đặt ở trong lò vi-ba, dán ghi chú, mỗi chữ mỗi câu cẩn thận nhắc nhở cô đun nóng vài phút là có thể ăn.
Kỳ thật Thư Yểu muốn nói hắn không cần như thế, trong nhà có dì nấu cơm, dù sao cũng sẽ không khiến cô chịu đói.
Hắn lại nói: "Dì có thể làm cho bất kỳ ai, mà tôi chỉ làm cho em, đại tiểu thư không vui sao?"
Tim cô đập chậm một nhịp, vội vàng hấp tấp trả lời một tiếng: "Tôi. . . Tôi đã sớm ăn chán rồi!"
Lý Hành cúi đầu, ánh mắt tối sầm lại, trả lời: "Được" .
Ngày thứ hai đúng là hắn có nghe theo, chỉ là đổi toàn bộ thành đồ ăn tươi mới, nếu như cô không đυ.ng tới, đêm khuya hắn trở về, tự mình ăn hết.
Trong cuộc sống khó có khi không có đối chọi gay gắt của hai người, Thư Yểu cũng phát hiện rất nhiều điểm ngày thường cô cũng không chú ý.
Thực ra Lý Hành cũng không nói nhiều, trước mặt một đám thuộc hạ mồm năm miệng mười, nói đầy lời thô tục, có thể nói hắn rất kiệm lời, kẻ cả lúc hắn nói chuyện cùng với cha, dù sao cũng vẫn nghiêng tai nghe mà không phải là chủ động nói.
Nhưng lúc hắn ở chung một mình với cô —— hoặc là vì Thư Yểu luôn không quên ra vẻ lạnh lùng, Lý Hành mới nhiều lần mở miệng trước, tìm một chủ đề nửa mới nửa cũ, câu được câu không trò chuyện cùng nhau, cũng không quyên tâm cô đáp lại hay không, chỉ lầm lùi nói qua.
Loại đối đãi đặc biệt này, so với một câu trước đây của hắn "Em là của tôi", càng làm cô hoảng hốt, thiên vị quang minh chính đại, chỉ mình cô đặc biệt, làm cho người rất rung động.
Lúc hai người không nói chuyện, Lý Hành sẽ châm một điếu thuốc, ngồi hút ở bên cạnh bệ cửa sổ, cách ánh sáng màu xanh lam, mây khói lượn lờ, chuyển mắt trở về nhìn cô.
Ánh mắt yên tĩnh, như ánh trăng chảy xuôi trong đêm, hắn ngắm cô không chuyển mắt, dường như có thể nhìn đến lúc trời hoang đất lão.
Trong cặp mắt kia mãnh liệt sóng ngầm, tựa hồ có chút tham lam hắc ám nào đó bị đè nén, không ngừng khuấy động.
Thư Yểu bị hắn nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, nhịn không được hỏi: "Vì sao anh luôn thích hút thuốc?"
Lý Hành dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô, giống như cười mà không phải cười, hỏi thay câu trả lời: "Bảo bối, thực ra tôi càng muốn hôn em."
Trong cổ hắn khô khốc, cúi đầu lại châm một điếu thuốc —— em không biết, không biết bởi vì một cái nhăn mày một nụ cười của em, tôi dục hỏa đốt người, tâm ngứa khó nhịn.
Sắc mặt Thư Yểu đỏ bừng, nhất thời không hiểu hai câu nói rốt cuộc có gì liên quan?
"Đại tiểu thư chịu cho tôi hôn sao?" Hắn hào hứng trêu đùa.
"Anh! Anh nằm mơ!" Cô vẻ mặt lúng túng.
Lý Hành cười vài tiếng, tiếng cười yên ả, như gió mát trong đêm, rất là êm tai.
Cho đến khi đêm về, lúc bởi vì lời nói khó hiểu của hắn mà lật qua lật lại khó ngủ, Thư Yểu bỗng chốc hiểu ra, bật dậy từ đầu giường.
Hắn có lẽ cũng không phải thích hút thuốc, mà là dựa vào hút thuốc để chèn ép một ít du͙© vọиɠ không thể cho ai biết.
Ví dụ như.
Hắn muốn hôn cô một cách cuồng điên.
Hàm răng Thư Yểu hãm sâu vào bờ môi, cô che ngực trái, rồi lại ngăn không được trái tim càng đập càng nhanh, cùng một rung động khó nói lên lời, làm toàn thân cô run lên, hai chân chụm lại, gắt gao bọc lấy chăn màn.
Cùng ngày trong đêm, Thư Yểu mơ một giấc mộng khó có thể mở miệng.
Trong mộng Lý Hành vẫn tựa ở trên bệ cửa sổ hút thuốc như trước, ánh trăng uốn lượn hạ xuống, bóng dáng hắn dong dỏng, ánh trăng đạm bạc rơi trên sợi tóc đen nhánh của hắn, mạ lên một tầng sương bạc nhẹ nhàng.
Cô hỏi giống như lúc ban ngày: "Tại sao anh phải hút thuốc?"
Lúc này đây không có câu trả lời như trong trí nhớ, Lý Hành bóp tắt điếu thuốc, đặt cô trên bệ cửa sổ, không hề khắc chế, mà là thỏa thích hôn xuống, nụ hôn của hắn nhè nhẹ giống như ánh trăng tối nay, không chỉ là môi, hắn dùng tay xé quần áo của cô, giống như đẩy ra từng tầng cánh hoa một, ấn xuống từng dấu hôn trên da thịt trắng nõn của cô, đầu lưỡi rê dọc theo xương quai xanh tới núʍ ѵú, vòng eo, nụ hôn kéo dài vô cùng như gió lại như mưa, thong dong như gió, dày đặc như hạt mưa rơi.
Cho đến lúc hắn hôn đến khe hoa thẹn thùng không dám gặp người kia, thân dưới ướŧ áŧ chảy nước làm Thư Yểu bỗng nhiên bừng tỉnh, cô bật ngồi dậy, thở dốc kịch liệt.
Giờ phút này sắc trời sáng rõ, đã là ban ngày.
Thư Yểu mở to hai mắt.
Cô vậy mà lại mơ thấy hắn.
Thư Yểu cả người bủn rủn bại liệt trên giường, toàn thân ướt đẫm, tình triều mãnh liệt không thể ngăn chặn gần như bao phủ lấy cô, nhất là thân dưới, quả thực như vớt ra từ trong nước, cô dùng tay run rẩy tìm tòi, vệt nước dinh dính ẩm ướt làm cho thân thể Thư Yểu cứng ngắc.
Đầu óc của cô ngừng lại.
Quả thực thẹn thùng khó tả, sao có thể mơ thấy hắn chứ. . . Thư Yểu, mày biết rất rõ ràng, hắn là anh trai của mày. . .
Thư Yểu nhảy xuống từ trên giường, chạy tới buồng vệ sinh, cô đứng ở trước gương, nhìn xem bản thân xấu hổ như hoa hồng, liên tiếp dùng nước lạnh rửa mặt, vẫn khó có thể tiêu trừ ửng đỏ thật lâu không tiêu tan trên mặt.
Trái tim Thư Yểu nhảy lên từng đợt, thần kinh căng thẳng như đang ở bên vách núi, lung lay sắp đổ.
Lúc Thư Yểu ý thức được Lý Hành là đang bằng vào một chút thủ đoạn dịu dàng không biết thiệt giả, cực kỳ kiên nhẫn xâm lấn cuộc sống của cô, bắt được tín nhiệm của cô, làm cho cô đối với hắn kìm lòng không được sinh ra ỷ lại, hết thảy đều đã không kịp.
Có lẽ cô đã không có biện pháp duy trì ý tưởng lúc đầu, gọn gàng đuổi hắn đi.
Đáy lòng hỗn loạn, như lá rụng bị gió thu thổi bay, theo gió nhẹ nhàng cuốn lên, không biết bay về phương nào, hỗn độn chẳng thể nói nên lời.