Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 44: Trần Trân Ni

Trần Trân Ni là một người xinh đẹp.

Không chỉ tướng mạo. Đương nhiên, diện mạo của cô ấy cũng không kém, mặt trắng nõn, lông mày lá liễu, mắt đen nháy.

Nếu muốn dùng một từ để hình dung cô ấy, không thể tốt hơn là tiểu thư khuê các, dung mạo tú lệ, khí độ ôn nhã, phẩm tính học thức không tồi chút nào, gặp ai cũng là một khuôn mặt tươi cười, không tức giận với ai.

Thư Yểu ngồi cùng bàn với cô ấy, cho dù đối mặt với Thư Yểu mắt treo trên đỉnh đầu, không bao giờ để ý đến người khác như vậy, cô ấy vẫn có thể mỉm cười dịu dàng và ân cần.

Bởi vì nguyên nhân gia đình, Thư Yểu đã quen được người khác khen ngợi, vì thế cũng sinh ra tính xấu kiêu căng ngạo mạn, từ nhỏ đã không có bạn bè.

Nếu nói Lý Hành là người đầu tiên dám đối nghịch với cô, thì Trần Trân Ni chính là người đầu tiên bằng lòng làm bạn bè cùng cô.

Cô ấy không sợ cô, không tin chuyện nhảm đồn đãi, sẽ mỉm cười với cô, sẽ vào lúc Thư Yểu thất thần vì bị giáo viên hỏi, viết chính xác đáp án bài tập trên bảng, lặng lẽ giao cho cô.

Cô ấy từng chút, chậm rãi làm cho Thư Yểu dỡ xuống lòng phòng bị.

Trần Trân Ni là người bạn duy nhất Thư Yểu nhìn nhận từ đáy lòng.

Nhưng Thư Yểu không phải người bạn duy nhất của Trần Trân Ni, nhân duyên của cô ấy vô cùng tốt, ai cũng thích cô ấy, vì thế, cô còn từng phàn nàn không ít lần.

Trần Trân Ni lúc nào cũng nói, cậu không giống như vậy.

Khi đó Thư Yểu vẫn không biết, câu "Không giống " này là chỉ cái gì.

Thư Yểu với Trần Trân Ni vẫn luôn cùng nhau dạo phố shopping, cùng nhau làm bài tập, xem phim, trao đổi bí mật giữa nữ sinh với nhau.

Trần Trân Ni nhiệt tình mời cô về nhà chơi, giới thiệu huynh trưởng Trần Du với cô, Trần Du đang học đại học Hương Cảng, không chỉ tuấn tú lịch sự, tướng mạo xuất chúng, cũng là tài học uyên bác, tao nhã.

Thư Yểu còn từng lặng lẽ đỏ mặt trong ánh mắt dịu dàng trông lại của anh, cô ấy thật tốt, trong nhà cô ấy ai cũng tốt.

Thư Yểu dần dần như hình với bóng với Trần Trân Ni, như là chị em ruột vậy, y như cô cùng Chung Duyệt Lan hiện tại.

Vì vậy Thư Yểu có một quyết định, vậy mà quyết định này, hại cả hai bên.

Cô mời Trần Trân Ni tới biệt thự lưng chừng núi Vịnh Tiên Thủy.

Buổi chiều trời trong nắng ấm, hai người uống trà chiều ở hoa viên, chơi bài trong phòng bài bạc.

Bây giờ nghĩ lại, ngày đó thật là đẹp, tốt đẹp làm cho người khó có thể quên mất.

Ánh mặt trời mãnh liệt, hương hoa ngào ngạt, ve kêu chim gáy, đến gió mát thổi tới cũng thỏa lòng người như vậy.

Hoặc chính là vì, trí nhớ vô cùng xinh đẹp không sứt mẻ, mới lộ ra sự thật tàn khốc vô tình như vậy.

Một tháng sau, một cứ điểm tiếp hàng đi Myanmar của Nghĩa An Hội bị cảnh sát truy tìm, chết và bị thương vô số.

Cha nóng tính, giận không kìm được, tự mình rời núi muốn báo thù vì huynh đệ, bắn chết cảnh sát.

Thật vừa đúng lúc, cảnh sát này họ Trần, tục danh Trần Nghiệp.

Mà tư liệu nhập học của Trần Trân Ni, ô để tên cha, đúng là hai chữ này.

Cho đến khi cha đưa phần tài liệu kia ném trước mặt cô, cưỡng chế cô nhìn rõ ràng từng chữ một, nhìn rõ ràng người đã hại chết huynh đệ tay chân trong bang tên họ là gì!

Qua nhiều năm như vậy, đó là lần đầu tiên cha nổi giận với cô, nộ khí ngập trời, hai mắt đỏ thẫm, những trang giấy mỏng manh nện ở trên mặt cô, kéo lê một vết máu.

Cô run run rẩy rẩy nhặt lên, lật xem từng tờ từng tờ, mới hốt hoảng, giờ mới hiểu ra.

Nào có người sẽ thật lòng thật ý coi cô làm bạn? Cô trời sinh đã hư hỏng như vậy, ai sẽ thật sự thích cô? Cái gọi là hữu nghị, cũng chỉ là hư tình giả ý, thiết lập cạm bẫy trùng trùng điệp điệp, chờ cô ngây ngốc nhảy đến bên trong.

Cha nói, thư phòng có một cái máy nghe trộm.

Thủ vệ biệt thự canh chừng sâm nghiêm, ít có người ngoài, mấy tháng đến nay, một vị duy nhất, chính là con sói cô dẫn vào nhà.

Thư Yểu không muốn tin tưởng, cô thử cãi lại, nói hết thảy chuyện này không chừng là trùng hợp, nhỡ đâu có nội ứng?

Nhưng mà cha ném cái máy nghe trộm ở trước mặt cô, đó là cài tóc của một thiếu nữ.

Thư Yểu từng nhìn thấy trên đầu Trần Trân Ni, một cái cài tóc hình bướm bồng bềnh muốn bay.

Hết thảy đã rõ ràng, bằng chứng như núi, không cho phép cô không tin.

Không tin Trần Trân Ni cười đến mặt mày dịu dàng, là đang trăm phương ngàn kế tiếp cận cô, chỉ vì lấy tình báo trong nhà cô

Có lẽ là thần linh chưa đủ nhân từ, luôn coi việc trêu đùa lòng người làm vui, vì vậy bên trong nhân thế, dù sao vẫn bi kịch vô số, mưa gió trùng trùng điệp điệp, những hiểu lầm gút mắc kia, tiết mục người thân phản bội trình diễn mỗi ngày.

Cô nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Trân Ni, mặc cho người trong nhà chèn ép nhà cô.

Huynh trưởng Trần Trân Ni bị người vây đánh trọng thương, hấp hối trong phòng ICU, mẹ của cô ấy tới trường học quỳ xuống cầu xin Thư Yểu, cầu xin nhà cô, cầu xin Nghĩa An Hội, cầu xin cha cô giơ cao đánh khẽ thả bọn họ một con đường sống.

Trong lúc nhất thời tất cả lời đồn đãi đã thành thực.

Ánh mắt các học sinh nhìn cô như đang nhìn một ác quỷ, ánh mắt mờ mịt kinh hoảng của cô có thể khiến mọi người hoảng sợ không thôi, như thủy triều đồng loạt thối lui.

Bí mật che giấu hơn mười năm, bỗng nhiên công bố.

Cho dù không biết Thư Yểu rút cuộc là con gái đại lão phương nào, nhà cô liên quan đến xã hội đen, không phải người tốt, bằng chứng thuyết phục như thế, khó mà biện minh được.

Nhưng Thư Yểu lại có thể làm sao?

Cô không thay cha quyết định được, Nghĩa An Hội bị cảnh sát tập kích, đã chết nhiều người như vậy, máu chảy thành sông.

Cha nói, mạng của cha Trần Trân Ni là mạng, mạng của nhiều huynh đệ như vậy chẳng lẽ không phải là mạng sao?

Ông nói với Thư Yểu, nếu không phải đôn đốc cảnh sát vẫn luôn phái người bảo vệ một nhà Trần Trân Ni, anh trai cô ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Thư Yểu đã từng giả bộ như người nhà âm thầm đi bệnh viện xem qua Trần Du, một người mỹ đức, trời quang trăng sáng như vậy, trên thân không có một chỗ lành lặn, quấn lên trùng trùng điệp điệp vải gạt, dựa vào máy thở để duy trì mạng sống.

Ba tháng sau, Trần Du xuất viện, anh cả đời tàn tật, Trần Trân Ni cuối cùng bị đuổi học, quyết định đi xa tha hương với mẫu thân.

Ngày Trần Trân Ni rời khỏi trường học, Mai Thanh Uyển tập hợp các bạn trong lớp ngoại trừ cô, mở một buổi tiệc đưa tiễn vui vẻ cho cô ấy, mọi người lưu luyến không rời, rưng rưng đưa tiễn vài dặm, lập ước hẹn mấy năm, đồng ý ngày sau nhất định sẽ gặp lại nhau.

Đời người khó có được đoàn tụ, duy chỉ có biệt ly là nhiều.

Có lẽ là các thiếu niên thiếu nữ lần đầu tiên nếm mùi vị ly biệt, tất cả mọi người lệ rơi khóc một trận, tình bạn nhuốm đầy nước mắt tuổi trẻ và chân thành càng trở nên hoàn mỹ hơn trong tuổi trẻ qua đi không bao giờ trở lại.

Giống như ánh trăng sáng trong tình yêu, càng tiếc nuối, càng trân quý.

Trần Trân Ni chính là ánh trăng sáng khó có thể quên mất trong đáy lòng của mọi người lớp 10 trường Thánh Đức.

Ai không hoài niệm Trần Trân Ni chứ? Một Trần Trân Ni phẩm tính cao thượng, tài mạo song toàn, đối nhân xử thế, không cái gì không tốt.

Cũng càng khó có thể quên mất, càng chán ghét muốn đuổi đi đầu sỏ gây nên —— Thư Yểu.

Kỳ thật không người biết được.

Trước lúc Trần Trân Ni leo lên du thuyền đi về phương xa.

Thư Yểu gặp mặt cô ấy lần cuối cùng.

Hôm đó là một ngày mưa, Thư Yểu không bung dù, giọt mưa trong veo lạnh lẽo rơi xuống mặt cô, từ gương mặt trượt xuống.

Thư Yểu cách mưa bụi nhìn về phía Trần Trân Ni đã xa cách mấy tháng đến nay, thân hình mảnh dẻ.

Hai người nhìn nhau, không ai mở miệng.

Cuối cùng, Thư Yểu gỡ xuống chiếc khăn quàng cổ màu đỏ biểu tượng cho tình bạn mà hai người cùng nhau mua vào lễ Giáng Sinh tháng 12 năm trước.

Cô ném nó xuống đất, lạnh lùng nói một câu: "Trả lại cho cậu."

Trần Trân Ni chậm rãi cong môi, trong con mắt giống như ngọc đen của cô ấy chảy xuôi đau thương, lại lộ ra một nụ cười cực rạng rỡ, trên khuôn mặt gầy yếu trắng như tuyết, nụ cười kia vô cùng sáng rõ, giống như đang châm chọc cô vô tình.

Trần Trân Ni đưa tay nhặt lên cái khăn quàng cổ cận kề nước bùn kia, im lặng quay người, sau đó Thư Yểu nghe thấy hai tiếng rất nhẹ rất nhẹ, gần như tiêu tán trong gió.

Là "Cảm ơn cậu."

Cùng "Thực xin lỗi."

Không lâu về sau, Lý Hành được mang vào nhà.

Thư Yểu càng thêm tinh thần sa sút, không có tâm tình tiếp tục học tập, cả ngày vô pháp vô thiên, tính khí càng táo bạo.

Ai cũng không dám gần cô, vô luận là người hầu trong nhà, hay là bạn cùng lớp trong trường, vừa thấy được cô chính là trong lòng run sợ.

Ngoại trừ cha. . .

Cùng Lý Hành.

Lý Hành.

Dưới đáy lòng Thư Yểu mặc niệm tên của hắn, cô nhớ lại bộ dáng hắn quẳng xuống lời tàn nhẫn.

Thư Yểu hít sâu một hơi, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một vòng mỉm cười, ánh mắt lạnh buốt: "Biết rõ là tốt rồi, còn dám chọc tôi, kết cục Trần Trân Ni như thế nào cậu nên biết!"

Khuôn mặt Mai Thanh Uyển nhợt nhạt, kinh hoảng lui về phía sau một bước.