**Thanh dương uyển hề: Một câu trong kinh thi, ý chỉ mỹ nhân xinh đẹp, yêu kiều.
Đại kế đã thành, thay vào đó Lý Hành lại loay hoay thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Chủ nhật căn bản không thấy bóng dáng, đảo mắt lại là thứ hai, Thư Yểu vì muốn kiếm được ấn tượng tốt trước mặt Thư Long, cũng làm một lần con gái ngoan học sinh tốt, dậy sớm, ăn hết cơm liền đi tới trường học.
Tại cửa ra vào gặp ngay Thư Long đi ra ngoài luyện công buổi sáng, thấy Thư Yểu một thân đồng phục sạch sẽ như thấy ma, cho rằng cô bị đoạt xác, đeo mắt kiếng lên, liếc nhìn cô: "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây?"
Thư Yểu cười tủm tỉm nói: "Tạm biệt cha, con đi học trước!"
Vào phòng học, nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa mới vào lớp.
Không nói Thư Yểu mỗi ngày trốn học, cũng là nhiều lần đến trễ, đi học sớm là mới nghe lần đầu, tất cả mọi người mắt lộ ra kinh ngạc, mỗi người nhìn chằm chằm vào cô không ngậm miệng được.
"Tớ không hoa mắt đó chứ, đó là Thư Yểu?"
"Thật ly kỳ, cậu ấy tới sớm như thế?"
Chung Duyệt Lan thấy cô, vui vẻ ra mặt: "Thư Yểu!"
Thư Yểu nhìn không chớp mắt, đi thẳng đến hàng sau, Chung Duyệt Lan nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Ngày đó cậu đi đâu, chỉ chớp mắt đã không thấy nữa."
Thư Yểu sao có thể nói cô bị Lý Hành cưỡng ép xách đi, lại. . . Chỉ lắp bắp nói một tiếng được người trong nhà mang đi, rồi lảng sang chuyện khác: "Còn cậu, anh trai pha chế ngày đó thật đẹp mắt."
Chung Duyệt Lan đỏ gò má, ghé sát vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Hắn tên là Johnny, là con lai Trung Anh, buổi trưa cuối tuần tan học hẹn tớ đi xem phim."
Con gái trời sinh thích hóng hót, Thư Yểu nghe cô nói như vậy, lập tức trợn tròn mắt: "Nhanh như vậy cậu đã muốn hẹn hò cùng hắn? !"
Chung Duyệt Lan vội vàng che miệng cô, đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng thì thầm: "Chỉ là đi ra ngoài chơi một chút! Nào có hẹn hò."
Thư Yểu tấm tắc kêu kỳ lạ: "Không nhìn ra nha, tớ vốn tưởng rằng cậu là người nhát gan, không ngờ cũng to gan phết nhỉ."
Một chữ "Cũng" tiết lộ quá nhiều bí mật.
Chuyện mà Thư Yểu cô làm, chẳng lẽ không phải còn to gan hơn? Vừa nghĩ tới kế hoạch của cô, cô đã đỏ mặt lên. Nếu người bên cạnh biết được, khó tránh khỏi sẽ không nói một câu thật sự là nghé mới sinh không sợ cọp.
Thư Yểu nghe cô nàng nói muốn tới cuộc hẹn, tự nhận đã gặp được bộ mặt thật đáng ghê tởm của đàn ông, một bộ tư thái người từng trải chỉ điểm sai lầm: "Đàn ông không có ai tốt, trời sinh hai khuôn mặt, rất biết gạt người! Cậu phải cẩn thận nhiều hơn nữa, nhất định đừng để bị lừa gạt."
Chung Duyệt Lan nghe được thì tỉnh tỉnh mê mê, liên tục gật đầu, lại muốn hỏi cô làm sao biết? Chuông vào học cũng vừa đúng lúc vang lên, lời nói nghẹn ở trong lòng.
Một tiết tiếng Anh chấm dứt, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên tiếng Anh - Mrs. Chen tuyên bố một chuyện vô cùng tốt, Thánh Đức sẽ tổ chức tiệc tối mừng kỷ niệm 30 năm thành lập trường vào đầu tháng 5, tất cả lớp đều phải có tiết mục, lãnh đạo đến, toàn trường quan sát.
Lớp hoan hô vui vẻ, việc chuẩn bị tiết mục đều rơi vào trên đầu lớp trưởng Phương Thành.
Mrs. Chen vừa đi, trước bàn Phương Thành vây đầy người, líu ríu thảo luận biểu diễn tiết mục gì, Chung Duyệt Lan thăm dò nhìn, vừa cực kỳ hâm mộ vừa chờ mong: "Trường học lúc trước của tớ rất nghiêm khắc! Chỉ cho phép ngày ngày đọc sách, chưa từng có lễ mừng như vậy. Ài ôi chao Thư Yểu, cậu nói chúng ta sẽ diễn cái gì?"
Thư Yểu ngáp một cái, không có hứng thú: "Hàng năm đều là đại hợp xướng á..., không có chút mới mẻ."
Mấy tiết tiếp theo, Thư Yểu gắng gượng nghe giảng, chống cự không ngủ gà ngủ gật.
Tan học lập tức nằm sấp xuống bàn ngủ, vừa mới gục xuống, cái bàn bị gõ vang, ngẩng đầu, đúng là lớp trưởng Phương Thành, đôi mắt đẹp lông mày đen mặt cười đến thẹn thùng, cầm trên tay một quyển vở, nghiêm túc nói: "Tớ đang thống kê những người muốn tham gia, Thư Yểu, cậu muốn tới sao?"
Thư Yểu chẳng mấy hào hứng, cô tự nhận cô là người ngoài, ngoại trừ học sinh chuyển trường Chung Duyệt Lan, lớp học ai cũng đều sợ cô, cô cũng luôn luôn ngại phiền toái, không để ý tới người khác, đương nhiên không hề có cảm giác vinh dự tập thể.
Tiết mục biểu diễn có quan hệ gì với cô? Còn không bằng ngủ thêm một lát mới thoải mái.
Cô đang muốn mở miệng từ chối, chợt nghe có người một bên cười cợt: "Lớp trưởng sao lại đi mời cậu ta, cậu ta mà tới ai dám dây. . ."
"Đúng vậy, mời tổ tông này còn không bằng đi cầu Phật tổ phù hộ cho mình sống lâu."
Thư Yểu quay mặt qua nhìn, là nhóm người Mai Thanh Uyển.
Giống tên cô, xuất từ 《 Kinh Thi 》 "Có một mỹ nhân, thanh dương uyển hề."
Người cũng như tên, gương mặt thanh lệ uyển chuyển hàm xúc, kèm theo vài phần thần sắc xanh xao hơn cả người Tây, lúc nhíu mày nhìn người, vẻ mặt lành lạnh buồn tẻ, thật là một gương mặt khiến người thương tiếc.
Thư Yểu với Mai Thanh Uyển. Một người chói lọi như hoa xuân, một người sáng như trăng thu.
Không biết làm sao hai người không hợp nhau, mỗi lần gặp mặt đã giống như kẻ thù.
Trong lòng cô có oán khí, thấy Thư Yểu trông lại, Mai Thanh Uyển cũng ngửa cằm lên chống đối, trong ánh mắt rõ ràng viết: "Chúng tôi không chào đón cậu."
Ánh mắt tràn ngập căm thù rơi vào trên mặt Thư Yểu, quái gở nói gần nói xa: "Chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, dân chúng bình thường, không xứng cùng sân khấu với Thư đại tiểu thư."
"Nói đúng đấy!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Yểu căng cứng, mím môi: "Tôi cũng không thèm tham gia một buổi biểu diễn tệ hại cùng các cậu."
Phương Thành ngượng ngùng hoà giải: "Tất cả mọi người đều là bạn học, xin bớt giận, xin bớt giận."
Mai Thanh Uyển quay đầu lại nhìn về phía Phương Thành, mắt lộ ra không cam lòng: "Chuyện của Trân Ni chẳng lẽ lớp trưởng đã quên?"
Chung Duyệt Lan không giữ chặt, Thư Yểu đứng phắt dậy: "Muốn tôi nói bao nhiêu lần? Chuyện của Trân Ni không liên quan tới tôi!"
Mai Thanh Uyển nghiêm nghị, không cam lòng yếu thế: "Cậu dám nói cha cậu ấy chết cũng không liên quan đến nhà cậu sao?"
Hai người giằng co, Thư Yểu không nói chuyện, lông mi run lên một cái.
Trân Ni là bạn một năm trước của cô, cha của cậu ấy, là một cảnh sát.
Thư Yểu cho tới nay đều biết chuyện cha làm không sạch sẽ, tay dính không ít máu tươi mạng người, nhưng cô không biết, lại sẽ dính vào mạng của cha bạn học.
Cô nhớ sau khi say cha đã từng nói, ông cả đời này bí quá hoá liều, gϊếŧ rất nhiều người, có người đáng chết, có người không nên chết, cũng đều chết trên tay ông.
Máu người đều nóng, gϊếŧ nhiều hơn, trái tim cũng nguội lạnh.
Ông nói muốn làm lưu manh, cả đời này khó trốn khỏi số mệnh: Gió tanh mưa máu, càng khó sống yên.
Trong đao đến súng đi, cảm giác mang một thân xương sắt mệnh nát lăn lộn đến trở nên nổi bật cũng khó ngủ một giấc an ổn, trên tay quá nhiều mạng người, kẻ thù khắp nơi đều có, ngày ngày ưu sầu, hàng đêm kinh sợ, sợ lệ quỷ lấy mạng, báo ứng đến chậm.
Vài thập niên này ở Hương Cảng, xuất hiện bao nhiêu vị Đại lão? Có lúc hô phong hoán vũ, có lúc là cửa nát nhà tan, nặng nề lơ lửng, ăn bữa hôm lo bữa mai, mình chết đi cũng tốt, một cái chết dừng lại mọi chuyện, ân oán tình cừu, sợ là sợ. . . Họa cho con cái.
Hậu duệ của những nhân vật có ảnh hưởng khác đứng đằng sau của Nghĩa An Hội đều được gửi ra nước ngoài và lớn lên trong bí mật, thậm chí không dám tiết lộ tên tuổi, vì sợ kẻ thù sẽ lần theo dây dưa mà gϊếŧ hết.
Mà Thư Yểu lại là con gái duy nhất, mẹ đẻ lại mất sớm, Thư Long không nỡ bỏ cô một mình nơi đất khách tha hương chịu khổ, mới giữ cô lại bên người, cũng biết làm quyết định này, sẽ phải hao phí bao nhiêu khổ tâm? Từ nhỏ đã dặn đi dặn lại, ở bên ngoài ngàn vạn không thể nói lai lịch tên tuổi của ông, từ nhỏ đến lớn, cũng để cho cô nặc danh đi học, âm thầm phái vô số người học cùng cô.
Thư Yểu biết rõ làm như vậy là vì bảo vệ cô.
Không người biết được cô là hòn ngọc quý trên tay Long đầu Đại lão của Nghĩa An Hội, nhiều lắm chỉ xem là cô đi ra ngoài phô trương, đoán cô là hậu duệ quý tộc nhà ai, thiên kim tiểu thư giàu có nào đó.
Bình an vô sự hơn mười năm, cho đến năm ngoái cô vào Thánh Đức, kết bạn với Trần Trân Ni, người bạn đầu tiên của cô khi bước vào cấp ba.