Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 31: Ngậm mồm mẹ mày

Thư Yểu quét mắt một vòng con xe máy thân yêu, nhớ ngày đó để đạt được nó, đại tiểu thư cô tiêu phí không ít công phu.

Vừa nghĩ tới sắp cưỡi em nó chở gái xinh, tựa như trong phim điện ảnh, thật là uy phong, Thư Yểu không khỏi nhiệt huyết sôi trào, nhưng trái lo phải nghĩ, lại cảm giác thật sự phô trương, khó làm khó làm, vẫn ngoan ngoãn thuê một chiếc tắc xi thì tốt hơn.

Chung Duyệt Lan cũng rất vui vẻ, còn chưa uống rượu mặt đã đỏ ửng, trên đường đi hai người lải nhải, thương thảo tối nay chơi đến khi nào.

Màn đêm Hương Cảng, càng khuya càng náo nhiệt, người người đều thần kinh phấn khởi, hận không thể biểu đạt tình cảm âu yếm ngay tại chỗ.

Thư Yểu đeo kính râm lên, chân đi giày cao gót, kéo Chung Duyệt Lan có vài phần nhát gan xuống xe, ngạo nghễ nghênh ngang đi thẳng đến cửa quán bar ‘Midnight in Paris’.

Buồn cười là, đang ở Hương Cảng, lại gọi là Nửa đêm ở Paris, cái này gọi là tư tưởng gì? Thư Yểu đưa tay đẩy kính râm xuống, phơi bày một đôi mắt sáng chân mày lá liễu.

Đối diện chính là hộp đêm Mỹ Viện, những người đàn bà lớn tuổi tô son điểm phấn ôm khách trên đường, chuyển sang một phố khác, lại là hoàn cảnh khác, KTV tắm hơi, vũ trường “quán chả cá”, mỗi người một ngả, người đông vô kể, kinh doanh phát đạt.

**Trong các câu nói cổ của Hồng Kông, gái bán chả cá dùng để chỉ những gái mại da^ʍ làm việc trong các “quán chả cá”, đa số là gái chưa đủ tuổi thành niên.

Đúng hôm Chủ nhật, mặc hắn là người hay quỷ, vất vả một tuần cũng phải nghỉ ngơi, trong quán karaoke truyền đến từng thanh âm chói tai, như gào khóc thảm thiết, nhẹ nhàng qua góc phố, lọt vào trong tai người đi đường.

Cũng có si nam ngốc nữ, cùng nhau hát một khúc tình ca, mặt đối mặt thâm tình nhìn nhau, tiếng ca da diết, lặp đi lặp lại, nhưng rốt cuộc trong lòng là hát cho người phương nào nghe, có ai lại biết được?

"Ở nơi xa người có bằng lòng, nhẹ nhàng cho ta một tia ấm áp, chỉ còn nỗi đau lưu lại cho mình, không biết giai điệu, nhịp điệu lại vang lên, ta có thật sự hai bàn tay trắng—— "

Dưới ánh đèn xanh đỏ lập lờ, chiếu vào nơ đen, bảo vệ mặc áo sơ mi trắng dò xét hai người Thư Yểu từ trên xuống dưới.

Thư Yểu tự nhận ngụy trang hoàn mỹ, khẽ nâng cằm, đọc nhấn rõ từng chữ như suối trong: "Hai người."

Có mấy tên giang hồ ngồi xổm trên phố không làm việc đàng hoàng huýt sáo: "Cô em là Tư Chung hay là gái Mã Lãm đấy, bao nhiêu tiền? Quẹo vào đừng đi nhầm đường đấy nhá."

**

Tư Chung: Là một loại kỹ nữ ở Hongkong, có thể tự do hoạt động

Mã Lãm: Lúc đầu đề cập đến các trận bóng, đua ngựa bất hợp pháp. Sau này cho thuê một số phòng cấp thấp, mượn làm địa điểm khiêu da^ʍ.

Rẽ phải ra một con phố, trong các con hẻm của các khu nhà cao tầng, đâu đâu cũng thấy khách sạn, tiệm hớt tóc, tiệm mát xa, mây mưa thất thường, hàng đêm hoan ca.

"Mày có gan nói tiếp một lần?" Thư Yểu tức giận đến hít sâu một hơi, Chung Duyệt Lan không hiểu ngôn ngữ bản địa, không biết hắn đang nói cái gì, giật nhẹ ống tay áo cô: "Yểu Yểu, làm sao vậy?"

Nghe xong giọng Đại Lục của Chung Duyệt Lan, một người dập điếu thuốc "Ối!!!" một tiếng, hạ lưu nói: "Xán muội cũng tới làm Bắc cô? Song phi ba tấm vé có đủ hay không?"

**

Xán muội: Các cô gái nghèo khổ tới từ đại lục

Bắc cô: Gái điếm

Bảo vệ giữ cửa đã làm cái nghề này được ba năm, sớm đã luyện thành một đôi hoả nhãn kim tinh, dò xét nhìn, thấy rõ Thư Yểu, từ đầu đến cuối, một thân hàng hiệu, chỉ biểu lộ hai chữ "Hiển quý".

Trước đó đã sớm nghe nói, mấy ngày nay cảnh sát đang điều tra vụ ẩu đả ở Tiêm Sa Chủy, mấy bang lớn đều yên tĩnh không gây chuyện. Mà mấy tên giang hồ tầm thường này, hẳn có lẽ từ nhà khác tới bới móc, trong lúc nguy cấp này, đang cần lý do đánh nhau.

Bảo vệ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức hoà giải: "Người đến đều là khách, mọi người xin bớt giận, mời vào bên trong, một ly hết mọi sầu lo."

Thư Yểu muốn phát tác tại chỗ, làm cho đám lưu manh này biết rõ người nào nên gây người nào không nên dây vào, Chung Duyệt Lan một mực kéo cô, mắt hạnh đỏ lên, chỉ kém khóc thành tiếng, lắc đầu liên tục với cô, nhỏ giọng nói: "Yểu Yểu. . . Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."

"Cậu nhát gan!"

Thư Yểu nén bùng nổ, chỉ mắng tiếng xúi quẩy, đi ngang qua tên lưu manh kia, thấy ánh mắt tên đó trắng trợn, chằm chằm nhìn cô chân dài eo nhỏ, dò xét trên dưới: "Hàng ngon đó."

Cô khịt mũi, lạnh lùng nôn ra mấy chữ: "Nhìn cái gì vậy, ngậm mẹ mồm mày đi."

Có lẽ không có sợ hãi, cũng mặc kệ người phía sau ném bình rượu giơ nắm đấm muốn chất vấn, xốc bức rèm che lên đi ngay vào trong.

Chung Duyệt Lan nơm nớp lo sợ đuổi kịp, trong quán rượu đinh tai nhức óc, tiếng động như chiêng trống vang trời, đèn sáng lóng lánh, trong sàn nhảy cả trai lẫn gái vành tai và tóc mai chạm vào nhau, say sưa nhảy múa.

Người ngồi dưới sân khấu hoặc là đồ Tây giày da, hoặc là váy áo lụa là, ai mới tiến vào cũng thẹn thùng đỏ mặt, thân sĩ văn nhã, nào biết một chén rượu vào trong bụng, thúc đẩy hormone, lập tức lộ ra bản tính, muốn dán vào nhau nhảy một điệu.

Thư Yểu gỡ kính râm xuống, nhìn tới tới lui lui một lần, thấy mà nghẹn họng nói không nên lời.

Cô quay đầu lại giữ chặt Chung Duyệt Lan, mắt ngọc mày ngài, mắt cười cong cong: "Chúng ta đi uống chút rượu, muốn uống gì?"

Chung Duyệt Lan cùng cô ngồi xuống tại quầy bar, danh sách rượu đầy màu sắc rực rỡ làm hoa mắt hai người, Chung Duyệt Lan nhỏ giọng hỏi cô loại nào uống nhiều sẽ không say? Cô sợ về nhà bị cha phát hiện.

Thư Yểu cũng không biết, ở nhà cha cô hàng đêm uống linh đinh say mèm, không cho phép cô đυ.ng vào rượu, há miệng ngậm miệng đều nói rượu là đồ vật hại người.

Cô ra vẻ thành thạo, quét mắt một vòng, mở miệng: "Một ly Margaret."

Ai ngờ cô tùy ý chọn một cái.

Anh trai pha chế là một con lai, mái tóc xù quăn, mũi cao mắt sâu, khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt xanh kèm theo u buồn thâm trầm, Chung Duyệt Lan thấy mà trái tim nhảy nhót, chỉ nhìn chằm chằm vào rượu, nói lắp bắp: "Tôi. . . Tôi cũng muốn một ly Margaret."

Trong lúc đợi rượu, có người mặc áσ ɭóŧ hoa văn tiến lên đến gần, muốn mời Chung Duyệt Lan lên đài khiêu vũ.

Người nọ là một tên cơ bắp to con, chỉ thích mấy em giái ngây thơ dễ dụ, trong veo nũng nịu như nước, đυ.ng một cái sẽ khóc.

Chung Duyệt Lan mặt đỏ như gấc, nhìn về phía Thư Yểu vẻ cầu cứu.

"Ngại quá, bạn của tôi không thích." Thư Yểu duỗi cánh tay trắng nõn ra, ngăn người tới lại, khí thế đại tỷ lập tức được biểu lộ rõ ràng.

Sau lưng gã to con là một người đàn ông nhã nhặn, mặc đồ Tây, thắt nơ, mang kính mắt, một người theo khuôn mẫu, cười cười mới lộ ra hàm răng vàng khè vì hút thuốc: "Mỹ nhân thật xuất chúng, cho chút mặt mũi rồi, em gái à, mời em uống một ly, mọi người cùng chơi với nhau mới vui."

Thư Yểu chưa dứt lời: "Chúng tôi không thích. . ."

Gã to con vỗ bàn, cực kỳ ra dáng: "Đừng có mà đã cho mặt mũi rồi mà không nhận, nhảy một điệu thì chết à?"

"Cứ nhảy đi, mỹ nhân." Từ sau lại có một tên trọc đầu bộ dạng say khướt, lấm la lấm lét, đưa tay định bắt lấy cổ tay trắng như ngọc vắt ngang trước người Chung Duyệt Lan của Thư Yểu.

"Buông ra!" Thư Yểu hất tay lão dê xồm kia ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy màu sắc lạnh lẽo.

"Ra đây chơi phải biết thức thời, khách khí nói chuyện với em là để ý đến em rồi đó à em gái xinh đẹp,... còn chưa biết kết cục rồi sẽ như thế nào đâu." Nam trang nhã nhặn cùng lão dê xồm, nói gần nói xa đều là đe dọa.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài Lý Hành to gan lớn mật, còn chưa có người dám uy hϊếp cô nửa câu, sau lưng Lý Hành có cha cô làm chỗ dựa, cô hạ thủ không được, nhưng hôm naykhông biết từ đâu nhảy đến một... hai gã đàn ông, cũng muốn cưỡi trên đầu cô?

Nằm mơ!

Thư Yểu không nhiều lời, lấy trong túi xách ra một khẩu súng nhỏ chĩa vào đầu hắn, không cam lòng yếu thế: "Mày lại gần chút nữa thử xem, xem ai muốn mạng của ai? !"

"Con mẹ mày! Có gan mày nổ súng xem!" Người nọ uống nhiều rượu, mắt đỏ thẫm, cứ thế đi lên phía trước, đánh cược Thư Yểu không dám kéo cò.

Chung Duyệt Lan suýt nữa bị dọa khóc, cô như thế nào cũng không ngờ tới đi ra trải nghiệm, uống chén rượu, đảo mắt sắp thành đánh lộn.