Thư Yểu tỉnh lại, sắc trời sáng rõ, trong phòng không có một bóng người, chỉ có một ly sữa bò nóng để ở đầu giường, một miếng bánh sandwich 3 lớp, một tấm card nhỏ ghi mấy chữ rồng bay phượng múa: Ăn xong hẵng đi.
Thư Yểu chịu không nổi, tiện tay vo tờ giấy thành một cục, ném đi.
Không có văn hóa, chữ và người cổ quái giống nhau.
Cầm thú mặc đồ Tây giả bộ làm người đứng đắn, mặt người dạ thú, cực độ buồn nôn! Cô không thèm hắn giả mù sa mưa, mặc kệ bụng xì xào kêu lên, chẳng chạm tới miếng nào.
Thư Yểu trở mình xuống giường, ai ngờ toàn thân đau buốt nhức nhối, xương mềm gân xốp, như vừa đánh nhau một trận với người ta, càng hận chết tên lưu manh kia.
Cũng may trời không phụ người có lòng, tuy nói quá trình vô cùng thê thảm, nhưng cuối cùng Thư Yểu cũng tim được sợi tóc của hắn, không chần chở mà bèn liên hệ người mang đến Thụy Sĩ, đợi vật liệu chứng cứ xác thực, xem hắn nói xạo như thế nào.
May mắn hôm nay là Chủ nhật, Thư Yểu trở về nhà trong bộ dáng xám xịt, lại ngủ một giấc thoải mái, tỉnh dậy thì đói bụng, xuống lầu nhìn thấy cha, từ đầu tuần hai người cãi vã, gặp nhau mặt mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Đại lão sống hơn nửa đời, gặp qua vô số mưa gió, ngoảnh lại, dáng tươi cười hòa nhã, chủ động bắt chuyện: "Niếp Niếp hôm qua đi đâu chơi?"
Thư Yểu đơ người, chuyện đêm qua rõ mồn một trước mắt, cô mấp máy môi, chỉ thiếu chưa tố cáo hết mười tám trọng tội của Lý Hành, lời nói đến bên miệng, lại kiêng kị hắn đến lúc đó lại phản bác lại bằng cả một đội quân.
Càng nghĩ, vẫn quyết định chịu đựng đến khi bên Thụy Sĩ có kết quả.
Thư Yểu bĩu môi làm mặt khổ, uống ly nước chanh, ăn miếng mơ, nói gần nói xa mười phần chua xót: "Cha mỗi ngày vây quanh Lý Hành, sao có lòng dạ quyên tâm con vậy."
Khuôn mặt Thư Long lạnh nhạt: "Người một nhà không nói chuyện hai lời, người hiểu rõ ta nhất vẫn là Niếp Niếp."
"Hừ, cha cũng chỉ ngoài miệng nói hai câu." Thư Yểu lầm bầm một tiếng.
Thư Long đẩy tới một tấm thẻ mua sắm: "Nghe nói Niếp Niếp gần đây ngoan ngoãn đi học, tuần lễ thời trang đã chấm dứt, vẫn còn thích mặc quần áo cổ trang chứ?"
"Vẫn là cha tốt!" Thư Yểu biết được đây là Thư Long đang lui bước, cô thấy tốt nhận ngay, vui vẻ ra mặt, ôm cánh tay ông rung lắc: "Đương nhiên, gần đây con rất nghe lời."
Ngày đó về sau, Lý Hành loay hoay như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cùng ở dưới mái hiên, ngày ngày không gặp người.
Không bị hắn gai mắt, Thư Yểu vui cười tự tại, quay về trường học, Chung Duyệt Lan hết sức tò mò với Lý Hành, vừa lật xem việc học, vừa hỏi cô: "Người nọ lần trước. . . Là huynh trưởng của cậu?"
Huynh trưởng? Hắn cũng xứng?
Thư Yểu đỏ mặt trước cô nàng, kẹp chặt chân lại, tiếp theo lộ vẻ mặt khinh thường, cười khẩy nói: "Hắn chính là một con chó! Cũng xứng làm anh trai tớ sao."
Chung Duyệt Lan lập tức im miệng, cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Thư Yểu nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói không thể lấy dao băm hắn thành mấy phần: "Cậu chớ để cho bề ngoài của hắn lừa gạt, hắn chính là một con chó áo mũ chỉnh tề. . ."
"Vì sao nói như vậy?" Chung Duyệt Lan trăm điều khó hiểu.
Vì sao. . .
Suy nghĩ của Thư Yểu bay loạn.
Đêm đó sắc khí trầm thấp, vậy mà thanh âm khản đặc của thiếu niên vẫn còn vang vong bên tai, nỉ non từng tiếng "Đại tiểu thư" .
Khi hắn nói lời này nhất định cất cao âm cuối, khóe môi mang cười.
Giống như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại giống như trêu đùa.
Vành tai Thư Yểu đỏ lên, ậm ờ suy đoán: "Dù sao cách hắn xa một chút không sai."
Lời nói Thư Yểu mơ hồ, chỉ lưu lại Chung Duyệt Lan như có điều suy nghĩ hồi lâu, cũng không hiểu thấu lời nói trong suy nghĩ của cô.
Kỳ quái, thật là kỳ quái, nhắc tới người nọ, Thư Yểu như biến thành một người khác, nhăn nhăn nhó nhó, vừa vội vừa tức.
Đảo mắt hai tuần trôi qua, Thư Yểu bận tối mặt tốt mũi, mang theo bạn mới Chung Duyệt Lan, đi dạo một lần tất cả trung tâm mua sắm ở Bổn Cảng, các loại quần áo thời thượng nhất, túi xách hàng hiệu các màu, châu báu đồ trang sức, thấy mà hoa mắt, tiêu tiền không nương tay chút nào.
Sau buổi học hôm nay, Chung Duyệt Lan thần thần bí bí, nói với cô: "Yểu Yểu từng tới quán bar -?"
Thư Yểu thật không dám nói chưa từng đi qua, Thư Long liên tục cảnh cáo, bình thường bất luận cô làm xằng làm bậy cái gì, quán bar sòng bạc vẫn tuyệt đối không được đi, những nơi này rồng cá hỗn tạp, đủ loại hạng người, mấy tên giang hồ không cần mạng có mặt ở khắp nơi.
Thư Yểu cũng không ngốc, Nghĩa An Hội không thiếu kẻ thù, thân phận cô đặc thù, sẽ bị người có ý xấu hoặc kẻ thù nhòm ngó, ít thì bắt chẹt vơ vét tài sản, nhiều thì vạn kiếp bất phục.
Vậy mà ở trước mặt Chung Duyệt Lan, cô vẫn cứ bày ra một bộ đại tỷ xông xáo, chỉ kém chưa nói một tiếng, Bổn Cảng này thuộc về ta.
Bỗng nhiên bị hỏi về chuyện này, thoáng chốc cô tịt ngòi.
Chung Duyệt Lan cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại cười cười trong nháy mắt: "Tớ vừa nghe đám người Tô San nói chuyện, nói quán bar thật náo nhiệt, nhiều trai đẹp, mỗi người đều cơ bắp, không giống trong trường học toàn là một đám trắng bệch yếu ớt."
Xem ra câu nói nơi phồn hoa mê mắt người, thật đúng không giả, học sinh tốt vài tuần trước chỉ biết đọc sách, nói nặng một câu cũng đỏ mặt, đến Cảng không lâu, cũng sẽ là thiếu nữ hoài xuân, tưởng tượng tìm về kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có lẽ có thể gặp được bạch mã vương tử, trình diễn anh hùng cứu mỹ nhân.
Nghe từ trong miệng người ngoài là câu chuyện cũ tầm thường đến cực điểm, nếu thật đến phiên bản thân, thật sự là đại bất ngờ.
Chung Duyệt Lan mở to mắt, nhìn về phía Thư Yểu: "Yểu Yểu, lời đám Tô San nói có thật hay không, tớ thật muốn biết —— "
Có lẽ thiếu nữ đều có gen phản nghịch, hoặc nói Thư Yểu cô thừa kế tính cách cha mình, trời sinh phản nghịch, càng nói không được, càng thêm hiếu kỳ, cho dù người phương nào thuyết phục, lòng cũng đã sớm quyết định, muốn xông vào một lần, nhìn một cái, xem thực hư thế nào, ngày sau nói khoác, cũng có vốn liếng.
Thư Yểu trả lời một tiếng, nhẹ tựa mây bay, ra vẻ cao thâm, cho cô nàng một câu chỉ điểm: "Tớ dẫn cậu đi một lần, chẳng phải sẽ biết."
Chung Duyệt Lan cười mừng rỡ, lắp bắp: "Thực. . . Thật sự sao?"
"Tớ đã lừa ai bao giờ?" Thư Yểu quyết định, cải lương không bằng bạo lực, đêm nay đi ngay.
Ban đêm, Hồng Cảng lại là phong cảnh náo nhiệt, đèn đuốc sáng trung, nhà nào cũng bật đèn chói mắt.
Bổn Cảng có diện tích 1.000 km vuông, tuy không lớn, nhưng có rất nhiều khu ăn uống, nhậu nhẹt ngày đêm, rất nhiều quán bar, khắp phố lớn ngõ nhỏ, dạo một vòng vũ trường ở mọi nơi.
Phố quán bar thật sự danh tiếng, tổng cộng có ba quán, Wan Chai ở phố Lockhart xa hoa truỵ lạc, phố Tiêm Sa Chủy-Cửu Long đèn hồng rêu rao và phố Lan Quế Phường xa hoa.
Thư Yểu tuân theo nguyên tắc gần đây, quyết định đi Tiêm Sa Chủy, đúng lúc có một quán bar dưới quyền Nghĩa An Hội, đang mới mở đối diện hộp đêm Mỹ Viện.
Đi chỗ nhà mình tóm lại cũng an toàn không ít, nhưng Thư Yểu vẫn sợ có người nhận ra, sẽ ngay lập tức bẩm báo trước mặt Thư Long.
Dứt khoát nhìn vào gương, kẻ mắt vừa đậm vừa dài, trang điểm màu khói, che khuất một đôi mắt sáng trong trẻo, lông mi cũng được chuốt đen cong vυ't, cùng với một cặp môi đỏ mọng, tướng mạo vốn thoát tục xuất trần, thanh uyển như mỹ nhân trong tranh, sinh ra vài phần xinh đẹp vũ mị động lòng người nói không ra lời.
Chung Duyệt Lan ở một bên xem đến ngây ngốc, dùng giọng Việt ngữ lơ lớ, tán dương: "Đẹp quá trời ơi."
Thư Yểu tươi cười, lại giúp Chung Duyệt Lan trang điểm một phen, mặt trái táo hình cầu, phối hợp hai hàng lông mày cong cong, phấn lót, phấn mắt, má hồng, son môi, thiếu một thứ cũng không được, sau khi bôi bôi xóa xáo một hồi, nhìn lại cô nàng, mặt phấn má đào, vô cùng xinh đẹp, có thể nói là hoàn mỹ.
Thư Yểu trái nhìn phải ngắm, còn ngại chưa đủ, giúp Chung Duyệt Lan cởi toang bộ đồng phục cũ, thay một bộ trang phục thời thượng, áo ngắn kiểu cao bồi hở rốn, váy xếp ly ngắn, lại khoác thêm một cái áo khoác dài bên ngoài, cản gió lúc đi đường.
"Perfect!" Thư Yểu cười đến đường hoàng tùy ý, đưa cô nàng đến trước gương, xem bộ dạng Chung Duyệt Lan trợn mắt há hốc mồm, thoả mãn vỗ tay một cái: "Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội."