Thị Thiếp Của Vương Gia

Chương 35: Bên ngoài thôn

Cũng may Cao Yển cũng không ở lại thôn này bao lâu, cùng nàng ăn sáng xong, lại bảo đại phu để loại một số thuốc điều dưỡng thân thể rồi rời đi, đến cả nửa bình thuốc mỡ tiêu sưng cũng được để lại trên bàn.

Hoa Cẩm dùng ngón tay quệt thuốc tự bôi trong huyệt hai lần.

Cao Yển đã ra lệnh Vương Khánh Phúc không dám không nghe, nhưng vị tiểu phu nhân mới đến thôn này hiển nhiên là không dễ sống chung, hôm qua Vương Khánh Phúc thấy tận mắt nàng tranh luận cùng Lũng Tây Vương, Lũng Tây Vương lại không nổi giận.

Lúc này hắn chần chờ cả buổi mới nói với Hoa Cẩm: "Hoa phu nhân, tiểu nữ hôm nay cũng sẽ ra đồng ruộng, không bằng để con bé mang người đi ra ngoài đi dạo."

Thời gian Hoa Cẩm sinh sống trong thôn này so sánh với trong phủ thì tốt hơn nhiều, nói đến Vương Khánh Phúc này, cũng không hề có được điểm nâng cao đạp thấp, trước kia lúc Cao Yển chưa tới, hắn đối với Hoa Cẩm cũng khách khách khí khí.

Hoa Cẩm không muốn làm khó hắn, liền nói: "Ta cũng không có việc gì làm, vậy lát nữa ngươi bảo nàng tới đây tìm ta là được."

Vương Khánh Phúc lớn nhỏ gì cũng là quản sự, tá điền trong thôn trang này dù gì cũng gọi hắn một tiếng "Gia", Hoa Cẩm không nghĩ tới hắn đặt cho con gái cái tên quê mùa này.

"Phu nhân, người gọi ta nhị nha là được, cha ta đã dặn dò, nếu người không muốn xuống ruộng thì cứ đợi ta ở trên bờ."

Tiểu nha đầu nhiều nhất bộ dạng mười hai mười ba tuổi, cười rộ lên lộ ra một cái răng trắng, nàng sinh trưởng ở khu vực Lũng Tây này, màu da so với Hoa Cẩm đen hơn vài phần.

Hoa Cẩm nhìn xem cười: "Có phải ngươi có một tỷ tỷ tên là Đại Nha hay không."

"Hì, phu nhân người nói trúng rồi, đúng vậy, hai năm trước tỷ tỷ thành thân, ở thị trấn ngoài núi này, cách chỗ này có hai mươi dặm, ngồi xe la nửa canh giờ là tới."

Vương Nhị Nha rất chịu khó, tay chân lưu loát, khom người xoáy ống quần lên, lúc nói chuyện cùng Hoa Cẩm đã cầm theo cây giống lúa mạch lướt qua bờ ruộng.

Hoa Cẩm nghe vậy cúi đầu xuống, ngẫm nghĩ một lát.

Trước kia Hoa Cẩm vẫn đứng trên bờ ruộng, Nhị Nha thấy nàng xuống đất lắp bắp kinh hãi: "Phu nhân, người làm sao lại tới rồi."

"Vương gia đã phân phó, không làm cũng không tốt." Hoa Cẩm học nàng kéo tay áo lên, chân đạp trên mặt đất phí hết cả buổi mới hoạt động được một cái, "Cây này trồng như thế nào vậy, ngươi dạy ta một chút."

Nhị Nha là một cô nương không có bụng dạ xấu xa gì, gần như Hoa Cẩm hỏi nàng cái gì nàng đều sẽ thẳng thắn đáp lời.

Hoa Cẩm cũng thật không hỏi tới cái khác, ngoại trừ trồng cây lúa mạch như thế nào, chỉ là tương đối hiếu kỳ với thị trấn bên ngoài thôn này, bảo Nhị Nha miêu tả cảnh tượng chỗ đó một chút.

"Phu nhân nếu cảm thấy hứng thú, không bằng trực tiếp đi lên thị trấn dạo chơi." Nhị Nha nói đến khô lưỡi khô môi.

Hoa Cẩm ngẩn người, nàng ở trong vương phủ đương nhiên là đến cửa lớn cũng không thể đi ra ngoài, trên đầu mấy tòa núi lớn đè nặng, giống như Chu thị các nàng đi ra ngoài thắp hương bái Phật, đều phải xin chỉ thị Vương Phi trước.

Nàng ngược lại không nghĩ tới chuyện này.

Ở trong thôn không có người trông coi nàng, tựa như lúc nàng tới trong nhà tá điền trộm bí đỏ, rời thôn đi vài chục dặm cũng chẳng sao.

Chờ nghĩ thông suốt vấn đề này, Hoa Cẩm cười cười, không để lại dấu vết mở miệng nói: "Cũng được, chỗ này ngươi quen thuộc, lúc về ngươi lại dẫn đường cho ta."

Vương Nhị Nha nào có đạo lý không đồng ý.

Qua hai ba ngày, Hoa Cẩm cố ý đi tìm Phùng ma ma.

Phùng ma ma nói: "Vương gia đưa ngươi đến thôn trang, cũng không cấm cản ngươi làm gì, chỉ là phu nhân ngươi dù sao cũng là người của Vương gia, nếu muốn đi trên thị trấn, ngoại trừ nha hoàn, vẫn phải mang theo hai gã sai vặt mới thoả đáng."

Hoa Cẩm đương nhiên đồng ý, trong miệng vừa cười vừa nói: "Vẫn là ma ma người nghĩ chu toàn, ma ma không bằng cũng cùng đi."

Nàng là một người biết thu phục lòng người, Phùng ma ma một mình sinh sống ở trong thôn, mặc dù Vương quản sự chăm sóc chu đáo, nhưng dù sao không có khả năng tựa như mẹ ruột hầu hạ ngay trước mặt.

Chỉ có Hoa Cảm thường đến đây, miệng lại ngọt, dỗ dành khiến cho người mở cờ trong bụng.

"Ta không đi đâu, cũng là phu nhân ngươi có lòng, coi trọng một bà già như ta đây." Phùng ma ma thở dài, "Nhắc tới cũng là trách ngày đó ta nhận thức không rõ thân phận, không nghe Triệu Tú khuyên nhủ."

Hoa Cẩm sững sờ, nghi ngờ nhìn bà.

"Chính là nhũ mẫu của Vương gia, hẳn bây giờ vẫn còn ở quý phủ."

Hoa Cẩm gật đầu: "Vương gia rất nể trọng Triệu ma ma."

"Chu thị kia thì sao, có được Vương gia sủng?" Phùng ma ma niệm thân phận Hoa Cẩm, nói, "Phu nhân ngươi cũng chớ để ý, cũng bởi vì năm đó là ta khuyên lão Vương phi nâng Chu thị cho Vương gia, lúc này mới bị Vương gia ngờ vực..."

Hoa Cẩm nghĩ thầm người Cao Yển coi như lương thiện, mặc dù không lưu Phùng ma ma lại trong phủ, nhưng cũng rất tốt cho tới thôn trang an dưỡng tuổi già, phải biết rằng nô tài là như thế nào, cũng không có thể đi quá giới hạn làm chủ thay chủ tử.

Hoa Cẩm nói: "Ta vừa tới trong phủ nửa năm, kỳ thật cũng không qua lại gì với Chu thị."

Phùng ma ma thở dài, còn nói đến chuyện của nàng.

"Vương gia hai ngày trước, nói rõ trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đến ngươi đấy, phu nhân sao không có dụ dỗ lòng Vương gia, bảo hắn đưa ngươi về lại trong phủ, ở nơi thôn này, có thể phí thời gian cả đời."

Hoa Cẩm không biết nói tiếp như thế nào, lại cùng Phùng ma ma ngồi một lát, hôm sau kêu Hạ Hà đi mời Nhị Nha đến.