Thị Thiếp Của Vương Gia

Chương 24: Bổn vương thay nàng làm chủ

Chuyện xảy ra trong Ngọc Sanh Uyển rất nhanh đã truyền ra cả phủ đều biết.

Sau khi Dương Tố biết được tin tức, cũng không biết làm như thế nào cho phải, tới tìm Triệu ma ma thương lượng, Triệu ma ma dù sao cũng là nhũ mẫu của Vương gia, tình nghĩa với Vương gia rốt cuộc không giống với người khác.

"Ma ma người nói, có nên phái người đưa tin tức cho Vương gia không?" Dương Tố nói, "Theo lý Vương gia hai ngày nữa sẽ trở về rồi, đến lúc đó Vương gia giận chó đánh mèo, kính xin ma ma thay ta nói vài lời."

Người là lúc ấy hắn tự chủ trương cho vào trong phủ, bởi vì với gương mặt này, đến lai lịch cũng chưa cẩn thận điều tra.

Dựa vào ý của Dương Tố, Hoa thị thϊếp lần này sợ là triệt để không may bị Vương gia chán ghét, chuyện sốt ruột như vậy, căn bản không cần phải trông mong nói với Vương gia.

Đợi Vương gia trở về, còn không biết phải đối mặt với giận dữ lôi đình như thế nào.

Triệu ma ma đặt kim chỉ trong tay xuống nói: "Cũng may mà ngươi theo Vương gia thời gian dài, Vương gia đối với Hoa thị ngươi còn không rõ ràng, cứ nói đến cái ao bên trong Trúc Uyển kia, vốn cũng ngừng thi công vài năm, sau khi Hoa thị vào phủ lại sửa chữa lần nữa, ngươi có biết vì sao không?"

"Chính là bởi vì thích, sợ càng chịu không nổi tin tức này." Dương Tố không phục, "Huống hồ ta và ngươi đều biết, vì sao Vương gia lại sủng ái Hoa thị như vậy. Cái phòng ở trong thư phòng Vương gia, ai cũng không cho đi vào, tế bái đấy..."

"Dương Tố!" Nói ra chính là chuyện rơi đầu.

Khuôn mặt Triệu ma ma u sầu: "Muốn ta nói, việc này ngươi chẳng những phải đi suốt đêm tới Đại doanh báo cho Vương gia biết, còn phải nhanh chân đánh đập những kẻ lắm mồm trong phủ, đừng làm chậm trễ Hoa thị."

Dương Tố không tin lắm, chỉ là vẫn tìm thị vệ trong phủ, dặn dò vài câu.

-

Chử Ngọc Tĩnh cũng không làm gì Hoa Cẩm.

Ngược lại là Hoa Cẩm sau khi từ Ngọc Sanh Uyển trở về thì không ra khỏi phòng mình, chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Hạ Hà với Hạ Thảo ở bên ngoài gọi nàng dùng bữa, Hoa Cẩm cũng chỉ để cho các nàng mang đi.

Nàng sợ nóng, cởϊ qυầи áo ra nằm ở trên giường, chỉ phủ trên thân tấm vải bố mỏng, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Hoa Cẩm ngủ cũng không an ổn, lông mày nhíu chặt, vừa khóc vừa cười, cũng không biết được là mơ tới cái gì.

Không biết nàng đã ngủ bao lâu, rồi lại đột nhiên cảm giác chung quanh long trời lở đất, phát ra tiếng nổ, Hoa Cẩm còn không kịp mở mắt ra, đã bị người mãnh liệt nhấc lên.

"Hoa Cẩm."

Lũng Tây Vương còn chưa cởϊ áσ giáp trên người, hoa văn mảnh giáp cọ vào da thịt của nàng, rất nhanh lưu lại dấu đỏ, núʍ ѵú bị ép đến lún xuống dưới.

Nam nhân ôm nàng chặt cứng, Hoa Cẩm suýt nữa không thở nổi, giơ tay đập hắn, lúc này hắn mới buông ra vài phần, bàn tay xoa nắn hai má nàng, cứ thế cắn lên, gặm cho nàng đầy mặt màu đỏ mới dừng lại.

"Nàng chớ có sợ, có chuyện gì bổn vương thay nàng làm chủ."

Với tính tình ngày thường của Hoa Cẩm, lúc này sớm nên nũng nịu ôm lấy cổ của hắn, nhưng nàng không làm gì cả, chỉ thấp giọng nói một câu: "Thϊếp thân đa tạ vương gia."

Dương Tố ở ngoài chỉ biết lau mồ hôi, thầm nghĩ quả thật gừng càng già càng cay, may mắn nghe theo lời Triệu ma ma, nếu không sợ quả thật sẽ bị Vương gia giận chó đánh mèo.

Đến hắn cũng không thể không suy nghĩ sức nặng của Hoa thị thϊếp một lần nữa.

Dương Tố chờ động tĩnh trong phòng nhỏ hơn chút ít, mới mở miệng nói: "Vương gia, chỗ Vương Phi cho người tới nói, mấy người Diêu phu nhân đã tới rồi, lúc này ở Thanh Nguyệt Sảnh, xin ngài đi qua cùng Hoa thị thϊếp."