Tâm tình Hoa thị thϊếp không tệ, hai thị nữ đều nhìn ra.
Từ hôm qua sau khi Chu thị thϊếp, Hàn thị thϊếp rời đi, nàng liền cứ như thế này, không giống thiếu vẻ hào hứng như ngày thường, thậm chí ăn sáng còn dùng nhiều hơn non nửa bát cháo ngọt.
Sau giờ ngọ hôm nay lại nghe được thị nữ bên người Vương Phi bỗng nhiên đến gọi mấy người nàng qua.
Chử thị bình thường rất ít gọi các nàng đến, đột nhiên vội vã như vậy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đợi đến Ngọc Sanh Uyển, Trần Trắc Phi đang ở bên, người đã tới từ sớm, thân thể Vương Phi không được tốt, che miệng, không khỏe ngồi ở trên mặt ghế, một vị phu nhân ngồi bên cạnh Vương Phi, Hoa Cẩm không biết.
Nhưng mà sau khi Hoa Cẩm vào cửa đã nhìn thấy Ngu Hà vốn không nên xuất hiện ở đây.
Nàng không chút xấu hổ nào, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa ngồi xuống trên ghế hoa hồng.
"Hoa thị thϊếp, ngươi hẳn là nhận ra vị Ngu tiểu thư nhà Bố Chính Sứ Ty này?" Vương Phi chỉ chỉ Ngu Hà ngồi ở dưới tay nàng hỏi.
Hoa Cẩm chống thành ghế đứng lên, cúi người nói: "Thϊếp thân đương nhiên nhận ra, thϊếp thân từng là nha hoàn trong phòng Ngu tiểu thư."
Chử Ngọc Tĩnh không nghĩ nàng dễ dàng thừa nhận như vậy, chỉ là đối phương đã tìm tới tận cửa rồi, cũng không nên không hỏi thêm nữa, mặc dù nàng chướng mắt Hoa Cẩm, nhưng cũng không ân oán gì với nàng ta, ánh mắt nhàn nhạt quét nhìn đám thϊếp thất một bộ đang xem kịch vui.
"Vừa rồi Ngu tiểu thư nói với ta một chuyện, ta mới gọi ngươi tới hỏi một chút, không bằng hai người nói chuyện với nhau vài lời trước." Lại quay đầu nói với phu nhân bên cạnh: "Diêu phu nhân, người xem?"
Diêu phu nhân cười nói: "Vốn mạo muội quấy rầy Vương Phi chính là thϊếp không phải, đương nhiên dựa vào ý của Vương Phi."
Hoa Cẩm nghe vậy nhìn về phía Ngu Hà một bên: "Tiểu thư có chuyện muốn nói với ta?"
Mặt Ngu Hà giống như lộ vẻ khó khăn, thở dài mới nhìn về phía Hoa Cẩm, lộ ra vẻ thê lương nói: "Hoa Cẩm, ngươi ở đây Ngu gia hai năm, ta đối đãi với ngươi như thế nào?"
"Tiểu thư đối xử với ta vô cùng tốt." Chỉ là một đứa nha hoàn, Ngu Hà đối xử với nàng thật không tồi.
"Vậy ngươi." Ngu Hà dừng một chút, "Mẫu thân thiện tâm làm chủ cho ngươi gả cho Ngô An, vốn muốn ngươi mạnh khỏe sống tốt, hôm qua hỏi qua Ngô An mới biết, hóa ra thê tử của hắn đã mất tích hơn nửa năm."
Túc Châu cách Cam Châu không xa, nhưng cũng phải nửa ngày lộ trình.
Lời này vừa ra, đầy phòng xôn xao.
Hàn thị nhất thời nói lỡ, bật thốt lên: "Đã là như thế, vậy Vương gia chẳng phải là..."
Thành người bị cắm sừng, còn là lão bà nhà người khác.
Khiến cho Vương Phi liếc mắt trừng về, trong nháy mắt Hàn thị không lên tiếng, nhưng mà lúc nhìn về phía Hoa Cẩm không khỏi mang thêm vài phần đắc ý.
Hoa Cẩm xoay xoay cái vòng tay quấn hoa tơ vàng giữa cổ tay, tiểu phu nhân toàn thân mềm mại, duy chỉ có đôi tay này dưỡng hồi lâu vẫn thô ráp, nàng châm chọc nói: "Xác thực là thiện tâm."
"Hoa Cẩm, vừa rồi theo như lời Ngu tiểu thư..." Chử Ngọc Tĩnh ho khan vài tiếng, có chút hối hận hôm nay chịu gặp gia quyến Diêu phủ, giờ phút này nửa vời, thế khó xử.
"Không giả." Hoa Cẩm lạnh lùng nói.
Chỉ một câu này, không còn liếc mắt đưa tình hờn dỗi như thường ngày, vui vẻ trên mặt tiểu phu nhân hoàn toàn thu lại, chợt mặc một thân quần áo diễm tục như vậy thẳng tắp đứng ở đằng kia liếc nhìn mọi người, cái dáng vẻ này, cho dù là ma ma giáo dục nghiêm khắc nhất, cũng tìm không ra lỗi của nàng.
Chử Ngọc Tĩnh hoảng hốt trong chốc lát.
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, chợt nghe được Hoa Cẩm tùy ý cười khẽ hai tiếng, nữ nhân một tay chống nạnh, ngón tay khác chỉ Ngu Hà mắng: "Ta nhổ vào, cả nhà nam làm trộm nữ làm kỹ, mẹ của ngươi thiện tâm, bà ta tại sao không kêu ngươi đi gả cho Ngô An, kẻ què chân xấu xí kia. Còn phụ thân kia của ngươi nữa, quả nhiên là giả nhân giả nghĩa, ngay cả nha hoàn trong phòng nữ nhi nhà mình cũng muốn đυ.ng chạm, ngươi bây giờ cũng có mặt nói!"
Sắc mặt Diêu phu nhân cùng Ngu Hà hoàn toàn thay đổi.
"Hoa Cẩm!" Vương Phi nhẹ trách mắng.
Hoa Cẩm chắp tay cúi người nói với nàng: "Là thϊếp thân đi quá giới hạn rồi."
Lại tùy tiện, đặt mông ngồi trở lại ghế dựa hoa hồng.
Trên mặt Hoa Cẩm không có một chút lúng túng cùng bối rối sau khi bị người vạch trần, ai cũng không hiểu nàng có ý tứ gì.
Vương Phi lại ho ra tiếng, để nha hoàn bóp trán cho nàng, nói với Diêu phu nhân: "Việc này khổ chủ chưa ra mặt không bình luận được, Hoa thị dù sao cũng là người cyar Vương gia, Vương gia bây giờ không ở trong phủ, không bằng chờ ngài ấy trở về lại tính tiếp."
Nàng một bộ dạng mệt mỏi, Diêu phu nhân cùng Ngu Hà cũng không tiện nói tiếp.
"Hoa thị này?"
"Ta sẽ trông coi tốt." Chử Ngọc Tĩnh nghiêng người phân phó Cố ma ma, "Đến hỏi Dương tổng quản, khi nào Vương gia quay về."