Sơn Vãn: “Vẫn là thôi ạ, có mấy bộ đồ cũ này cháu mặc vậy là được rồi."
Phùng Lộ Hi buông tiếng thở dài: “Cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên chau chuốt bên ngoài, bây giờ cháu mặc tạm mấy bộ này trước, ngày mai vải may mới đến rồi bác sẽ đặt cho cháu làm mấy bộ thật đẹp."
Cả người Sơ Văn, đừng nói là ở trong thành phố, cứ coi như là ở nông thôn cũng đoán chừng là sẽ không bị quá chú ý.
Cũng không trách được cô giúp việc trong nhà là thím Trần nhận nhầm cô là người thu đồng nát.
Bây giờ ông nội Lục bực như vậy, dù cho thím Trần không muốn đi làm nữa thì chắc chắn là đổi người giúp việc mới, cô giúp việc mới này không biết gì thì cũng sẽ làm ra hành động y như vậy, đến lúc đó e là còn phải dạy lại từ đầu.
Sau khi đè nén những suy nghĩ này lại và thu dọn quần áo, Phùng Lộ Hi dẫn Sơ Văn đi, lúc này không chỉ có Lục Kiến Thời ở đây mà ngay cả Lục Kiến Chiêu cũng đã quay lại.
Lục Kiến Chiêu xếp thứ tám, chỉ lớn hơn Lục Kiến Thời một tuổi, bây giờ đang học khoa Văn của Đại học Bắc Kinh, anh ấy thích viết mấy bài báo nhỏ, các mẩu tin ngắn, là một người tài năng. Không lâu sau khi tốt nghiệp đã lần lượt xuất bản một số cuốn sách bán chạy nhất và trở thành một tác giả được nhiều người biết đến, sau đó lại thử sức làm đạo diễn phim và lấn sân sang lĩnh vực mới. Bộ phim đầu tiên do anh ấy làm đạo diễn đã giành được Giải thưởng Liên hoan phim Quốc tế Locarno, ngày sau càng trở nên thăng tiến, trở thành nhà biên kịch kiêm đạo diễn phim ăn khách trong những năm 1990.
Sơ Văn sau này còn đầu tư vào điện ảnh của Lục Kiến Chiêu, lợi nhuận thu được rất khả quan.
Lục Kiến Chiêu là người giao tiếp rộng rãi, có sở thích đa dạng, rất thích sưu tầm đồ cổ, vì mục đích này, anh ấy đã làm cả một bộ phim cổ trang và thậm chí còn giành được giải thưởng.
Anh ấy có thêm vài phần kính nể với Sơ Vãn, đối với anh ta mà nói, Sơ Vãn một nửa giống như thầy, đồng thời cũng như thần tài, có thể đầu tư cho anh ta ở phương diện này, là kiểu sửa dở thành hay.
Mà Lục Kiến Chiêu lúc này chỉ là một thanh niên văn nghệ đơn giản, anh ấy xịt keo tóc, mặc áo khoác da kiểu Hồng Kông và quần tây ống đứng, ăn mặc thời trang hơn những thanh niên Bắc Kinh khác.
Anh ấy nhìn thấy Sơ Vãn hiển nhiên cũng là việc ngoài ý muốn, chào hỏi vài câu, chỉ là nhìn qua thì có chút hơi không được thoải mái.
Sơ Văn nhìn một cái liền hiểu ra tâm tư của anh ấy.
Hôn ước năm đó đã định chắc chắn là Sơ Văn sẽ gả qua đây, cho nên từ nhỏ khi Sơ Vãn qua đây chơi ông nội Lục đều ân cần dặn dò, mấy đứa phải biểu hiện cho tốt, khiến cho Sơ Vãn thích mấy đứa, đến lúc đó Sơ Văn sẽ chọn lấy một trong mấy đứa.
Bây giờ một số bọn họ đều đã lớn rồi, có người đã kết hôn, có người đã có người yêu, còn người chưa có người yêu thì dường như bị coi là “con rể được chọn."
Lúc này ông nội Lục nhắc tới, nói tuần sau chính là ngày giỗ Sơ lão thái gia, đến lúc đó bảo Sơ Vãn qua đốt giấy: “Thủ Nghiễm bận thì bận, nhưng tốt nhất cũng nên đi cùng đi, như vậy lão thái gia mới yên tâm.
Sơ Văn nghe xong, nhớ tới Lục Thủ Nghiễm gần đây hình như phải đi công tác, đi Hải Nam mở một hội nghị quan trọng, đoán chừng là không về kịp.
Nhưng trước mặt ông Lục, cô cũng không nhắc tới chuyện này.
Thật ra đối với những thứ này, cô rất thông suốt, người chết như đèn tắt, không có chính là không có, đi tảo mộ chỉ là ký thác nỗi nhớ của người sống.
Lục Thủ Nghiễm tương đối bận rộn, không đi thì không đi, không đáng phải như thế, người sống sống tốt cuộc sống của mình, đó mới là an ủi lớn nhất đối với lão thái gia.
Bất quá ông nội Lục tử hiển nhiên sẽ lải nhải Lục Thủ Nghiễm, cô đành phải đi, nghĩ đến lúc đó mình đến tảo mộ là được.
Mà kế tiếp, Sơ Văn liền bận rộn, ông Rockefeller cùng Chadwick tới Bắc Kinh, cô phụ trách tiếp đãi, lại mời bọn họ tới nhà xem bộ sưu tập của cô.
Ông Rockefeller nhìn thấy đồ sứ của cô, cũng những mảnh sứ vỡ kia, cũng có chút rung động, ông đề nghị: “Cô nên tự mình xây một bảo tàng nghệ thuật, những bảo bối này bị cô cất giữ trong nhà thật đáng tiếc!"
Sơ Văn nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, hiện tại đang hỏi thăm cơ hội, xem mua một mảnh đất như thế nào, tôi muốn mua một mảnh đất tốt để tự mình xây một viện bảo tàng tư nhân"
Gần đây quả thật lưu ý tin tức về phương diện này, nhưng cũng không phải lập tức là có thể thành, vẫn phải chờ cơ hội.
Sau khi tiễn Ông Rockefeller đi, Sơ Văn liền thu xếp số tiền trong tay trước, gần đây tỷ giá hối đoái giữa đô la Mỹ và nhân dân tệ còn đang liên tục tăng cao, cộng thêm phân chia tiếng sứ, cô đại khái có hơn ba mươi triệu nhân dân tệ.
Số tiền này ở trong nước có thể làm không ít chuyện.
Về chuyện đầu tư bất động sản, Sơ Văn bàn bạc với Lục Thủ Nghiễm.
Lục Thủ Nghiễm trầm ngâm một hồi: “Trứng gà không thể bỏ vào một cái rổ, hay là phải phân tán đầu tư, em nghĩ sao?"
Sơ Văn: “Hả?"
Lục Thủ Nghiễm: “Bây giờ em nghĩ sao?"
Sơ Văn nghĩ nghĩ, liền nói ra kế hoạch của mình, cô đem kế hoạch đầu tư của mình chia làm Bắc Kinh và các khu vực khác, nếu ở Bắc Kinh, cô muốn đầu tư vào tứ hợp viện ở khu vực tốt, khu vực tốt hẳn là tài nguyên tương đối khan hiếm, tương lai có thể sẽ tăng giá trị.
Ngoại trừ thành phố Bắc Kinh, những nơi khác, cô muốn chọn Thâm Quyến.
Ở Trên thực tế, ở kiếp trước, khi một người du ngoạn phương năm bất động sản Hải Nam trong nháy mắt bị thổi phồng, thậm chí ngoại trừ đầu cơ bất động sản, còn bắt đầu đầu cơ cổ phiếu nội bộ, lúc ấy Lục Kiến Thời đã muốn đầu cơ kiếm số tiền này, tốn rất nhiều bạc đi mua, kết quả đến cuối cùng đều thành giấy vụn.
Về phần những căn nhà Lục Kiến Thời mua, sau khi điều tiết vĩ mô năm 1993, mấy chục căn nhà đều trở thành những tòa nhà bỏ hoang, gần như táng gia bại sản không nói, còn thiếu nợ ngân hàng, cuối cùng vẫn là cô giúp anh giải quyết.
Nhưng Thâm Quyến thì khác, Thâm Quyến có tiềm năng phát triển lớn, giá nhà luôn tăng cao.
Lục Thủ Nghiễm nghe xong, nói: "Thật ra mấy năm nay anh vẫn luôn quan tâm đến lĩnh vực này, anh cũng từng quan tâm đến sự phát triển bất động sản của Nhật Bản"
Mấy năm nay giá nhà ở Nhật Bản tăng vọt, hiện tại bất động sản đã gấp ba lần so với năm năm trước.
Tuy rằng Nhật Bản lập tức đối mặt với khủng hoảng kinh tế, giá nhà sụp đổ, bất quá tổng thể mà nói, sự phát triển hiện tại của bọn họ cũng là một tham khảo rất tốt về bất động sản Trung Quốc.
Sơ Văn: “Vậy thì tốt quá, anh nghiên cứu đi, xem rốt cuộc mua chỗ nào, anh nói mua chỗ nào thì mua chỗ đó.
Lục Thủ Nghiễm nhìn Sơ Văn một cái: “Mấy năm nay, chính phủ liên tục ra mặt đối với một cửa hàng cũ tiến hành cải tạo, cải tạo sau một lần nữa khôi phục kinh doanh, cái này em biết không?"
Sơ Văn: “... Hình như có chuyện này"
Anh nhắc nhở như vậy, cô đột nhiên hiểu ra: “Ý anh là, mua những hạng mục mà chính phủ sắp cải tạo?"
Lục Thủ Nghiễm: “Lời này là em tự nói, không phải anh nói."