Mọi người nghe được, cảm thấy rất ngạc nhiên, lập tức nói: "Nhưng mà đồng chí Sơ Vãn, sao cô biết là treo ngược vậy?"
Sơ Văn nói: "Do ngoài ý muốn nên biết"
Lúc bọn họ nghe Sơ Vãn nhắc tới bức tranh trừu tượng kia, cũng nghĩ rằng do người ta treo ngược, lúc ấy bọn họ cho rằng Sơ Vãn quá kiêu ngạo tự cho mình đúng, bây giờ mới biết, hóa ra là thử phản ứng để lót đường về sau!
Mọi người hổ thẹn: "Thì ra đồng chí Sơ Văn đã bắt đầu lên kế hoạch từ lúc ấy, chúng ta đúng là không biết gì mà!"
Một vị khác thở dài: "Lúc ấy đồng chí Sơ Văn muốn đổi lấy món sứ men xanh Cao Ly, tôi còn nghĩ chuyện gì xảy ra vậy, trong lòng tôi rất khó chịu, chút nữa thì tôi đã hiểu lầm đồng chí Sơ Vãn rồi!"
Sơ Vãn cười nói: "Chuyện này không có gì cả, như vậy mới chân thật, nếu không, người ta sao lại sảng khoái đưa đồ vật cho chúng ta được."
Sơ Văn: “Anh vẫn nên nói thẳng thì hơn, không nên dùng bộ dáng trên chỗ quan chức của anh với em, em cũng không hiểu."
Lục Thủ Nghiễm cười cười, ánh mắt nhìn vào trên bàn cơm, anh mở miệng nói: “Hai chúng ta đã ở bên nhau, sau này sẽ có rất nhiều chuyện mà anh sẽ không thể trông coi em, tùy em làm gì cũng được. Nhưng mà anh Thiết Sinh của em ở nơi đó, quá thân thiết thì cũng không thích hợp."
Sơ Văn hơi trầm mặc một lúc, lại nói: “Anh để ý như vậy sao? Bởi vì chuyện bệnh viện hay là chuyện ở biệt thự bên sông Ôn Du đêm đó?"
Ngón tay thon dài của Lục Thủ Nghiễm nhẹ nhàng nghịch ly rượu trong tay: “Nếu như anh nói từ sớm hơn thì sao?"
Sơ Văn nghe được anh có ý khác: "Hả?"
Lục Thủ Nghiễm: “Có thật nhiều thật nhiều việc nhỏ, có chút chuyện không đáng nhắc tới, anh cũng không nhớ rõ."
Sơ Văn: “Ví dụ như?"
Lục Thủ Nghiễm nhìn qua cô: “Ví dụ như có một lần anh xuống máy bay gặp được em"
Sơ Văn nghe lời này thì lập tức hiểu ra.
Lúc đó Lục Thủ Nghiễm đã từng bảo cô ngồi xe của anh, nhưng mà cô từ chối, cùng Dịch Thiết Sinh rời đi.
Lục Thủ Nghiễm biết Sơ Văn còn nhớ rõ, anh nhìn ly rượu tỏa sáng lung linh trong tay, dùng giọng nói rất lơ đãng: “Anh ấy rời đi cùng em, anh ấy còn lấy áo khoác ra phủ thêm cho em, anh nhìn từ xa xa, cảm thấy hai người thật sự rất hài hòa"
Anh thấp giọng nói: “Hai người quá thân thiết, giống người một nhà, mà anh lại là người ngoài, em cũng không thèm nhìn đến"
Sơ Văn nghe thấy lời này thì liền trầm mặc.
Lúc đó cô cũng không ý thức được điều gì đó, nhưng mà bây giờ khi Lục Thủ Nghiễm nói ra suy nghĩ thì cô cảm thấy rất vi diệu.
Qua một hồi lâu, cô mới nói: “Xin lỗi, lúc đó em không nghĩ nhiều"
Lục Thủ Nghiễm: “Vãn Vãn, khi đó thân phận quan hệ của chúng ta không giống bây giờ, anh cũng không đến mức ghen vì chuyện này, nhưng mà anh cảm thấy sau khi hai chúng ta đến với nhau thì anh thật sự để ý, em có thể lo lắng cho cảm nhận của anh, chú ý một chút, có được không?"
Sơ Vãn: “Em hiểu rồi, em nhất định sẽ cân nhắc suy nghĩ của anh"
Cô thấp giọng giải thích nói: “Đã nhiều năm như vậy, anh Thiết Sinh đã giúp em rất nhiều, anh ấy là người nhà của em, đúng là lúc em vừa ly hôn cũng cân nhắc qua anh ấy, nhưng mà sau chuyện giữa em và anh ở Đức thì em đã nói với anh ấy, hai chúng em không thể."
Lục Thủ Nghiễm nghe xong lời này thì sắc mặt không thay đổi, nhưng mà rõ ràng là mười phần hưởng thụ.
Đương nhiên là anh hiểu rõ, Sơ Văn trêu chọc không ít đàn ông ở bên ngoài, không còn cách nào khác, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp quả là quá xuất sắc, tóm lại là sẽ được chú ý hơn những người khác.
Trước đó cô là đã kết hôn thì trong lòng cũng không có những suy nghĩ kia, những người đàn ông kia chỉ có thể thưởng thức, tất nhiên không dám làm gì, đợi khi cô ly hôn thì cũng không biết họ nghĩ như thế nào.
Khỏi cần phải nói, ngay đến đứa cháu trai Kiến Thần trong nhà kia, thấy Đạo Hạc Hề là há miệng gọi chú họ, nghe xong liền biết tính toán nhỏ nhặt của anh ta.
Thậm chí là Dịch Thiết Sinh, Dịch Cửu Gia là gia phó ngày xưa của nhà họ Sơ, ba mẹ ruột của Dịch Thiết Sinh cũng là người đi ra từ xã hội cũ, tư tưởng đã ăn sâu bén rễ không thể thay đổi được, Dịch Thiết Sinh chính là người được tuyển chọn từ thế hệ con cháu, là thị vệ do nhà họ Dịch đưa cho nhà họ Sơ, cũng là con rể dự bị.
Trước kia ông cố nội Sơ cố ý đưa Dịch Thiết Sinh đưa đến, để Dịch Thiết Sinh ở chung với Sơ Vãn từ nhỏ, thì ra là vì vậy, đây là thay Sơ Văn tìm một đường lui dự bị.
Trước khi có quyết định của Sơ Văn cùng Lục Kiến Thời, ông cố nội Sơ cố ý để Sơ Vãn đi đến nhà họ Dịch, thật ra khi đó đã nói xong, nếu như Sơ Văn và nhà họ Lục không thành thì Dịch Thiết Sinh sẽ lập tức lấy Sơ Văn.
Sơ Văn mãi mãi sẽ không biết những chuyện này, Dịch Thiết Sinh sẽ không nói, Lục Thủ Nghiễm cũng tuyệt không để Sơ Vãn biết.
Anh cưới Sơ Vãn, về sau sẽ vụиɠ ŧяộʍ bù đắp cho Dịch Thiết Sinh.
Sơ Văn tiếp tục nói: “Bây giờ em ở bên anh, anh Thiết Sinh là một người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không gây khó dễ với anh, em cũng sẽ chú ý duy trì khoảng cách thích hợp.
Lục Thủ Nghiễm: “Thật ra anh cũng hiểu rõ, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ...."
Nói đến chuyện này, anh lại nhớ đến chuyện này xưa, anh đi tìm cô, cô không để ý đến mình, lại nói chuyện thân mật cùng Dịch Thiết Sinh, hình ảnh hai đứa nhỏ vô tư.
Sơ Văn cười nói: “Quần áo của chị Nhiễm cái nào cũng đẹp, cháu thích còn không hết làm gì mà chê chứ, bác cũng không làm bộ mới cho cháu đâu, cháu cứ mặc lại đồ chị ấy là được rồi!"
Phùng Lộ Hi dẫn Sơ Vãn sang chỗ bà ấy, bà ấy ở tại một ngõ nhỏ bên cạnh, cách đó cũng không xa.
Phùng Lộ Hi có một con trai một con gái, con trai năm nay hai mươi tám tuổi rồi, là cháu trai cả nhà họ Lục - Lục Kiến Côn, con gái Lục Kiến Nhiễm hai mươi tư tuổi, hai người đều đã đi làm và kết hôn rồi, Lục Kiến Nhiễm sống ở nơi khác, Lục Kiến Côn cũng bận bịu công việc, bên cạnh bà ấy không có cả nên đối với Sơ Vãn rất nhiệt tình.
Phùng Lộ Hi lục tung tìm quần áo trước đây của Lục Kiến Nhiễm: “Bộ áo bông liền mũ này là chị ba của cháu khi chưa đi làm mặc, sau này đến vùng khác, con bé chê màu sắc bộ này qua nhạt nên không mặc nữa, bác xem bây giờ cháu mặc hợp không—"
Đang nói, bà ấy xua xua tay: “Có phải là hơi rộng rồi?"
Sơ Vãn vậy mà cảm thấy không tồi: “Cháu thích mặc thoải mái một chút, bộ này cháu mặc rất phù hợp.
Phùng Lộ Hi thấy vậy lấy nó ra phủi nhẹ, ở sân phơi bên ngoài lại tìm được một chiếc áo jacket, hai chiếc áo len, một chiếc quần len và hai chiếc quần ống rộng, tất cả đều là đồ mà Lục Thời Nhiễm ngày xưa mặc: “Cháu chọn đi, xem xem có bộ nào hợp thì mặc"
Sơ Văn không khách khí nữa lấy cái áo jacket và hai bộ áo len, còn quần ống rộng thì không lấy: “Bộ đó cháu mặc không hích hợp, ở trong thôn làm việc không thuận tiện"
Phùng Lộ Hi nghĩ thấy cũng đúng liền thu dọn lại.
Phùng Lộ Hi mang mấy bộ này ra ngoài phơi bên ngoài, lại tìm ra được một cuộn vải dệt: “Cuộn vải dệt này cũng không tồi, cháu lấy về để sau này làm áo khoác đi, bây giờ vải bố mua bên ngoài không dễ đâu"