Nghe nói trên toàn thế giới cũng mới chỉ phát hiện chưa đến mười bức văn tự hình nêm bằng vàng.
Bảo tàng nước Đức có một tấm, là văn tự hình nêm của ba nghìn năm trước, nghe nói là tấm bảng có kỹ thuật thời Trung Á, phía trên ghi lại một sự tích của Vua Tukule Tini Nurta I.
Sau khi kết thúc thế chiến thứ hai, tấm vàng này bị quân Liên Xô cầm tới Berlin, sau đó nó được bán cho người Do Thái, lại cùng người Do Thái đi tới Nước Mỹ.
Sơ Vãn biết, bảo tàng nước Đức vẫn luôn tìm tung tích của tấm văn tự này, mười mấy năm tận hết sức lực, thế nhưng là chẳng ăn thua gì, mãi đến những năm cuối thập niên 90 thì tấm văn tự này mới đột nhiên xuất hiện.
Người Do Thái kia là Flamenbau, vị tiên sinh Flamenbau này qua đời, thời điểm con cái thu thập di vật thì phát hiện trong đó có một di vật là được dán lên chữ “bộ sưu tập tiền xư”.
Bảo tàng nước Đức nghe tin rồi đến, muốn mang về, nhưng mà tất nhiên là hậu nhân của tiên sinh Flamenbau không chịu, song phương bên nào cũng cho là mình đúng, một phương nói là chiến lợi phẩm chiến tranh, một phương nói là vật mình đã bị mất đi trong chiến tranh, song phương đều tuyên bố có quyền nắm giữ hợp pháp với tấm văn tự này, ngay khi Sơ Vãn trùng sinh, vụ kiện cáo mấy năm này vẫn còn đang diễn ra.
Nhưng mà Sơ Văn biết, tòa án tối cao New York muốn đưa tấm văn tự có giá trị liên thành này cho bảo tàng nước Đức, hậu nhân của tiên sinh Flamenbau không thu hoạch được gì.
Sơ Văn nghĩ tới đây, liền đột nhiên ý thức được, có cơ hội để lợi dụng chuyện này.
Nếu như hậu nhân tiên sinh Flamenbau nắm tấm văn tự này trong tay thì tất nhiên họ có quyền hợp pháp, bảo tàng nước Đức sẽ cố gắng để lấy lại được tấm văn tự này, nhưng mà nếu như cô có nó trong tay thì sao? Nếu như bảo tàng nước Đức nói đây là vật mà họ đã làm mất trong chiến tranh, cần phải lấy về thì cô cũng có thể lấy đạo lý tương tự đó để phản kích lại bọn họ, hẳn là viện bảo tàng của bọn họ phải nhanh chóng trả lại những món đồ kia cho Trung Quốc.
Cái này gọi là trả lại đồ theo cách tương tự.
Sơ Văn liền có chút hưng phấn, cô quyết định mau chóng đi qua New York một chuyến, muốn nhanh chóng tìm được người Do Thái kia, cô muốn nhanh chóng lấy được ở tấm văn tự vàng ở trong tay người này.
Tôn Tuyết Gia luống cuống, bề bộn giải thích nói: “Tôi, tôi, tôi vừa rồi chỉ nói lung tung thôi, tôi ghen ghét cho nên mới muốn đổi trắng thay đen, tôi không phải đặc vu!"
Sơ Văn cúi đầu, nghe thấy lời này thì trong lòng cô đã hiểu rõ, Tôn Tuyết Gia đã ý thức được, nếu như cô ta nói bậy nói bạ thì mọi chuyện sẽ như thế nào.
Những chuyện kia không xảy ra vào đời này, sẽ không bị người tìm hiểu, mọi người sẽ chỉ coi cô ta bị thần kinh, căn bản sẽ không có ai tin cô ta.
Nếu cô ta muốn nói ra sự kiện mẫn cảm thì có khi còn bị người khác nghi ngờ.
Nếu như Tôn Tuyết Gia muốn sống thì nên biết cần phải giấu diếm cái gì.
Hiện tại là những năm 1980, sẽ không có ai dễ dàng tha thứ có một kẻ quái dị, chính cô ta cần phải lựa chọn con đường cho mình.
Sau khi rời khỏi quán súp thịt dê, Lục Thủ Nghiễm dẫn theo Sơ Vãn, mượn xe con cờ đỏ của đơn vị sau đó đi thẳng đến thôn Vĩnh Lăng.
Lục Thủ Nghiễm nắm tay lái, hỏi: “Vãn Vãn có cảm thấy anh ra tay quá độc ác không?"
Sơ Vãn nhớ đến bức thư mà ông cụ nhận được: “Em không thích cô ta, em cảm thấy đây chính là báo ứng, nhưng mà..."
Lục Thủ Nghiếm: “Sao?"
Sơ Vãn: “Nếu như sau này cô ta hối cải, làm một người mới thì cũng nên cho cô ta cơ hội"
Nhất định là sau chuyện này Tôn Tuyết Gia sẽ bị trừng phạt, coi như là để trút giận, nếu như về sau có thể thu liễm thì cô cũng hi vọng cô ta có thể nhận được một cơ hội sửa lỗi.
Dù sao thì không phải ai cũng có cơ hội phá vỡ chén Cửu Long, không phải loại người nào cũng có thể.
Ai mà không muốn thay đổi vận mệnh chứ, muốn thay đổi tất cả, muốn bản thân mình có một cuộc sống hoàn hảo.
Cứ như vậy hao tổn ở chỗ này mà vứt đi tính mạng hoặc là hoàn toàn phá hủy cả đời thì cũng thật đáng tiếc.
Lục Thủ Nghiễm: “Anh hiểu ý của Vãn Vãn, chỉ cần cô ta không nói hưu nói vượn, bưng kín miệng mình thì cũng sẽ không có chứng cứ xác thực cho thấy cô ta là đặc vụ, anh tin là cục công an sẽ làm theo pháp luận, không để cô ta cảm thấy khó xử."
Sơ Văn nghe thấy vậy thì tất nhiên cảm thấy yên tâm, nhất thời nhắc đến chuyện đi Vĩnh Lăng, Sơ Văn nhắc về ngọn nguồn: “Chú bảy, ông cố là người thân nhất của em."
Lục Thủ Nghiễm: “Anh biết rõ"
Sơ Văn nhìn Lục Thủ Nghiễm, thấp giọng nói: “Nhưng mà em cũng rất quan tâm đến anh"
Nói đến đây, cô dừng một chút: “Bởi vì quan tâm cho nên em không muốn nhìn thấy anh quá nhún nhường trước mặt ông cổ."
Thời điểm nói xong hai chữ cuối cùng thì giọng của cô hơi nhẹ. Lục Thủ Nghiễm nghe thấy lời này thì đôi mắt đen như mực quay sang nhìn cô.
Sơ Vãn quay mặt ra chỗ khác, thản nhiên nói: “Em chỉ nói thật mà thôi."
Lục Thủ Nghiễm yên lặng, đột nhiên anh nở nụ cười.
Sơ Văn: “Anh cười cái gì?"
Lục Thủ Nghiễm: “Bởi vì em không muốn thấy anh phải cúi đầu cho nên muốn đẩy anh ra sao?"
Sơ Văn: “Có thể không thảo luận về vấn đề này được không?"
Lục Thủ Nghiễm thu lại nụ cười, nhìn về dòng xe cộ ở phía trước, hiện tại là lúc cao điểm, trên đường đều là xe đạp.
Anh thở dài: “Vãn Vãn, thật ra anh biết rõ giữa ông cố và anh thì em sẽ lựa chọn như thế nào"
Cho nên khi lá thư này xuất hiện anh mới cảm thấy hoảng hốt.
Lúc anh quay lại thì đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất, lá thư đã được chuyển đến trước mặt ông cụ, điều này có nghĩa là Sơ Vãn phải bày tỏ thái độ rõ ràng.
Nếu như anh quay về chậm hơn một ngày thì có lẽ sẽ hoàn toàn đánh mất cơ hội.
Sơ Văn nhìn về phía trước, không nói gì cả.
Lục Thủ Nghiễm tiếp tục nói: “Nhưng mà anh cảm thấy cũng không sao cả, dù sao trong lòng em cũng đã nhớ kỹ anh, em sẽ không nỡ bỏ anh"
Sơ Văn phủ nhận: “Em cũng không đến mức không nỡ bỏ."
Lục Thủ Nghiễm liếc nhìn cô một cái: “Không đến mức không nỡ bỏ? Cũng được, anh cho em quyền được nói dối"
Sơ Vãn bất đắc dĩ nhìn anh: “Anh lái xe đi"
Lục Thủ Nghiễm đã cười, anh nghiêm túc nói: “Vãn Vãn, nghiêm túc mà nói thì anh đã nghĩ đến chuyện mà em lo lắng, nhưng mà em yên tâm, anh không phải đứa trẻ mười mấy tuổi, sẽ không vì một hai câu mà chán ngán thất vọng, càng sẽ không vì một chuyện nhỏ mà lùi lại, anh đã 27 rồi, anh đã có đủ năng lực và sức mạnh để bảo vệ người anh thích, càng có đầy đủ quyết tâm và dũng khí để đối kháng với những... người ngăn cản chúng ta.
Anh tiếp tục nói: “Ngược lại là em, có lẽ em được ông cụ bồi dưỡng rất khá ở những khía cạnh khác, về chuyên ngành của em thì anh có cả vạn phần tín nhiệm em, hoàn toàn tin tưởng, nhưng ở phương diện này, em ở trước mặt ông cụ, em chưa hoàn toàn trưởng thành, ông ấy vẫn luôn để em ở trong lòng bàn tay, có phải không?"
Sơ Văn nghe đến đây thì đột nhiên hiểu rõ.
Cho nên anh nói, năm nay cô mới chỉ có hai tuổi, vẫn là một đứa nhỏ.