Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ

Chương 50: Sự cám dỗ của lư hương nhỏ

Lúc này hai người tự thu dọn một chút, Lục Thủ Nghiễm nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Ngủ sớm đi"

Nói xong, anh giơ tay cởi cúc áo ngủ.

Sơ Văn nhìn sang, cúc áo đã được cởi ra, có thể thấp thoáng nhìn thấy yếu hầu nhô lên của anh, còn có vết sẹo mờ không rõ.

Sơ Văn tò mò thưởng thức.

Lúc xương ngón tay của Lục Thủ Nghiểm nhẹ nhàng đặt trên khoá thắt lưng thì dừng động tác lại, giương mắt nhìn cô: “Sao vậy? Không định ngủ sao?"

Có lẽ bởi do bóng đêm nên giọng nói của anh có hơi khàn, trầm thấp, lộ ra sức hấp dẫn không nói nên lời.

Bầu không khí trong phòng đã trở nên rất khác, mập mờ lan tràn, ánh lửa nhỏ khẽ kêu lách tách.

Có đôi khi giữa vợ chồng có sự ăn ý như vậy, không cần ánh mắt không cần lời nói cũng cảm giác được đối phương đang muốn gì.

Huống hồ hai người đã xa nhau một thời gian, bây giờ gặp nhau nơi đất khách quê người thì ai không muốn cơ chứ?

Anh đã chuẩn bị một hộp rồi đấy.

Tim Sơ Vãn đập nhanh vài nhịp, có điều cô vẫn tuỳ ý nói: “Em buồn ngủ, buồn ngủ sắp chết luôn rồi. Mệt mỏi mấy ngày nay như vậy, em chỉ cần chạm gối là có thể ngủ được ngay"

Vừa nói cô vừa tranh thủ ngáp dài một cái.

Một cái ngáp trông vô cùng giả tạo.

Lục Thủ Nghiễm thấy cô như vậy, trong mắt có thêm vài phần vui vẻ: “Em từ nhỏ đã ham ngủ như vậy, cứ giống như ngủ không đủ giấc vậy.

Sơ Văn bị anh cười đến xấu hổ, cô cảm thấy có khả năng người đàn ông này đã nhìn thấu được... ý đồ nhỏ kia của mình.

Cô khẽ nói: “Anh tắt đèn đi Đôi mắt màu đen của Lục Thủ Nghiễm bình tĩnh nhìn cô.

Sơ Văn chỉ cảm thấy tầm mắt anh rơi vào đâu là chỗ ấy như bị thiêu đốt, nóng đến nỗi làm cô khát khô.

Cô nhẹ giọng oán trách: “Anh sao thế sao còn chưa tắt đèn, em buồn ngủ quá!"

Lục Thủ Nghiễm cứ như vậy mà nhìn cô, khẽ “ừ” một tiếng.

Anh tắt đèn, ánh sáng biến mất, ngay lập tức cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Trong lúc nhất thời ánh mắt vẫn chưa thích ứng được với bóng tối, Sơ Vãn không thể nhìn thấy được thứ gì.

Thị giác biến mất khiến các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn hết. Thậm chí Sơ Văn có cảm giác mình như được sinh ra giác quan thứ sáu, có thể bắt được nhịp hô hấp của người đàn ông trong bóng tối.

Lúc này cô không phải là một người phụ nữ không biết thứ gì, cũng không phải là một người phụ nữ hoàn toàn không biết gì về anh. Cô biết rằng sau khoảng thời gian xa cách này, thứ anh cần đoàn tụ vui vẻ đắm chìm khi được gặp lại.

Cô cũng biết du͙© vọиɠ ẩn dưới vẻ bình thản nhìn như không có một gợn sóng này có thể nuốt chửng con người ta nhứ thế nào.

Nhưng trong giờ phút này đây, du͙© vọиɠ và hơi thở đầy hormone nam tính trong không khí đang tạo thành một tấm lưới bao trùm trói chặt cô, miệng khốc lưỡi khô, vô cùng bất lực.

Lục Thủ Nghiễm là người phá vỡ sự im lặng trước.

Giọng điệu của anh vào lúc này bình tĩnh đến lạ thường: “Sao chưa lên giường?"

Chỉ là bốn chữ đơn giản nhưng lọt vào tai Sơ Vãn lại khơi dậy từng đợt tê dại trong lòng cô.

Cô biết rõ người này có thể giả vờ rất tốt.

Giọng nói của anh càng bình tĩnh, cùng là anh đang càng cẩn thận kiểm soát hô hấp của bản thân mình.

Cô không lên tiếng mà nằm thẳng lên giường. Đây là hai chiếc giường đơn được đẩy lại cùng một chỗ.

Sau khi lên giường, cô đắp chăn rồi nhắm mắt lại.

Cô có thể cảm giác được Lục Thủ Nghiễm đi đóng cửa rèm tước lại, sau đó bước đến bên giường.

Lúc anh lên giường, Sơ Văn cảm giác chiếc đệm bên cạnh hơi lún xuống.

Sau đó, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô từ phía sau.

Cô nói khe khẽ: “Em buồn ngủ."

Lục Thủ Nghiễm vén chăn của cô lên kéo cô vào trong chăn của mình, sau đó mới ôm cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Anh ôm em ngủ, như vậy em sẽ ngủ thoải mái hơn.

Sơ Vãn giả vờ như không biết, nhỏ giọng lý luận: “Chăn bông là chuẩn bị cho một người, hai người đắp không đủ được đâu"

Lục Thủ Nghiễm: “Không sao cả, để anh ôm em, sẽ không để em bị lạnh"

Điều này là thật, khi anh áp sát vào cô, cô cảm thấy nóng hổi giống như ở cạnh một cái bếp lò nhỏ.

Thế nhưng cô vẫn nhẹ giọng nói: “Em không cần đâu!"

Tuy cô nói là vậy nhưng anh lại như không nghe, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, áp cả người cô vào ngực mình.

Sơ Văn lấy tay đẩy tay anh ra nhưng không đẩy được.

Anh cúi đầu xuống hôn vào vành tai cô. Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, cô muốn trốn cũng không có cách nào trốn.

Lục Thủ Nghiễm ở bên cạnh cắn nhẹ vào vành tai cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, tay anh ôm làm em khó chịu Sao?"

Lỗ tai Sơ Văn nóng lên, cơ thể cũng nhũn ra, có điều cô vẫn kiên quyết nói: “Em rất buồn ngủ, chỉ muốn đi ngủ thôi."

Giọng nói của Lục Thủ Nghiễm ngày càng trầm: “Được, vậy em ngủ đi.

Khí thế được rèn dũa mười mấy năm trong quân ngũ, đây là thứ mà Sơ Văn không có được.

Lục Thủ Nghiễm: “Chúng ta không cần phải gấp chuyện này, trước hết chúng ta cứ để đó, để bọn họ biết chúng ta không phải người dễ nói chuyện, đợi đến khi bọn họ quá gấp thì chúng ta sẽ nói ra yêu cầu."

Sơ Văn: “Đúng, chúng ta có thể nói bóng nói gió, đến lúc đó em đến tìm cục văn vật, để cục văn hóa khảo cổ xem những văn vật kia của nước Đức, tăng thêm chút áp lực cho bọn họ."

Cô nghĩ nghĩ lời vừa rồi người Đức nói: “Có lẽ là bọn họ cho rằng kiếm Viking vẫn ở trong tay chúng ta, hy vọng giải quyết tại nước Mỹ, ý tứ trong lời nói này là đang sợ chúng ta mang nó về nước"

Lục Thủ Nghiễm: “Đúng vậy, chúng ta phải tiến hành từng bước một, trước tiên là phải mạnh mẽ đè lại mong muốn của bọn họ, sau đó thì bàn lại cái khác"

Sơ Văn: “Đúng, để cho bọn họ tìm anh, em cứ nói là ở nhà em không thể làm chủ, chuyện gì em cũng nghe chồng"

Lục Thủ Nghiễm quét ánh mắt tới, rất bất đắc dĩ nói: “Vãn Vãn, em còn có thể nói ra được mấy lời này sao?"

Sơ Văn cười nói: “Em có thể nói được lời này mà, dù sao anh cũng rất lợi hại, anh giúp bọn họ luyện tay nghề một chút cũng tốt mà!"

Lục Thủ Nghiễm: “Anh muốn bắt bọn họ luyện tập thì trước tiên còn cần đến em, nếu không phải là em có kiếm Viking thì làm sao bọn họ có thể để ý sắc mặt của chúng ta, người ta đã sớm vỗ bàn nói không làm"

Sơ Vãn gật đầu, sau khi gật đầu, lại nói: “Nếu như em còn có vật gì mà họ cũng muốn thì càng tốt hơn."

Đù sao cô cũng biết, trong viện bảo tàng nước Đức cất giữ không ít văn vật quan trọng của Trung Quốc, nếu như chỉ có thể đổi một lần một thì nhất định phải có lòng tham, muốn món này trở về, cũng muốn món kia trở về, làm sao dứt bỏ được.

Lục Thủ Nghiễm nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nước Đức là quốc gia thua trận trong thế chiến thứ hai, lúc Berlin bị công phá, trong chiến loạn, bọn họ cũng bị lạc mất không ít văn vật"

Sơ Vãn gật đầu: “Đúng"

Nghĩ như vậy, Sơ Vãn đột nhiên nghĩ tới một món văn vật rất quan trọng với nước Đức: Tấm văn tự vàng hình chêm.

Văn tự hình nêm vốn là phát minh của người Sumer cổ đại lưu vực hai con sông, sau đó lần lượt bị các quốc gia Babylon mượn dùng, loại văn tự hình nêm này được viết ở trên tấm bùn pha đất, nhưng mà cũng có chút ít văn tự hình nêm được viết trên bảng vàng.