Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ

Chương 16: Ân cần

Theo góc nhìn của cô, lưng anh rắn chắc và rộng, cánh tay mảnh khảnh mà lực lưỡng. Eo, bụng và cơ mông cũng rất uyển chuyển và săn chắc Nói theo cách nói sau này, tức là toàn thân tràn đầy hoóc-môn nam.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Sơ Văn có chút đỏ lên.

Kiếp trước cô từng gặp rất nhiều mỹ nam, đương nhiên cũng có những người đàn ông có điều kiện vật chất rất tốt bày tỏ tình cảm với cô. Nhưng một là cô bận rộn không có hứng thú, hai là cô chấp hành nghiêm túc. Bởi đạo đức của một người phụ nữ đã có gia đình và không bao giờ vượt qua ranh giới.

Cô từ từ thu tầm mắt lại, không khỏi nghĩ đến bộ dạng anh nằm trên giường.

Sự bình tĩnh trong mắt anh chắc chắn sẽ bị phá vỡ nghiêm trọng, phải không? Anh sẽ bị mê hoặc, hay anh vẫn có thể giữ bình tĩnh vào thời điểm quan trọng nhất?

Nếu vậy, cô sẽ khó chịu và phải hành hạ anh!

Nghĩ tới đây, đột nhiên cô giẫm phải ổ gà bên cạnh, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Lục Thủ Nghiễm bên cạnh mắt nhanh tay nhanh, duỗi ra cánh tay cường tráng, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt cô.

Mùa thu se lạnh, lá cây bị gió thu thổi va vào nhau, xào xạc. Những đốm sáng thưa thớt lọt ra từ kẽ lá cũng có chút gợn sóng.

Sơ Vãn bị những suy nghĩ vẩn vơ kia kéo về hiện thực, cô ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh hơi cúi đầu. Bóng cây đổ xuống mặt, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô.

Đôi mắt đen của anh tràn đầy cảm xúc, không chút che giấu.

Sắc mặt Sơ Vãn dần dần đỏ lên, cô mấp máy môi, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể phát ra thành tiếng.

Yết hầu của Lục Thủ Nghiễm chuyển động lên xuống, muốn cầm sào tre tiếp tục hái hồng. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào mắt cô, anh không thể rời mắt.

Đôi gò má thanh tú và trắng nõn của cô gái nhỏ dưới ánh nắng mùa thu trong veo và thuần khiết, được nhuộm một lớp đỏ thắm mỏng manh, như thể lớp men trắng mịn được nhuộm màu đào vậy.

Cô trong sáng và thuần khiết, nhưng quyến rũ và phóng khoáng.

Lúc này, trong đầu anh không khỏi nghĩ đến vài chuyện xấu xa.

Nhưng Sơ Văn đã lên tiếng và nhẹ nhàng nói: "Anh đừng nhìn.."

Lục Thủ Nghiễm sắc mặt âm trầm, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại không được?"

Anh thấy cô liếc anh một cái, sau đó chậm rãi nói: "Chỉ được nhìn một chút thôi."

Trái tim của Lục Thủ Nghiễm thịch một cái.

Anh giơ tay, gạt đi sợi tóc lòa xòa trên trán cô. Sau đó ôm mặt cô, cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn của anh hôn nhẹ nhàng và dịu dàng, giống như hôn một báu vật vậy.

Sơ Vãn mới đầu còn ngây người, nhưng sau đó cô cảm thấy đầu lưỡi bị cắn nhẹ, không quá đau mà rất dễ chịu. Cô theo bản năng khẽ kêu lên một tiếng, nhưng tiếng kêu đã bị anh nuốt xuống.

Động tác của anh có chút vội vàng, cứ như càng hôn càng gấp gáp. Sơ Vãn có chút sợ hãi, liền vỗ vỗ lưng anh, ý bảo anh dừng lại.

Lục Thủ Nghiễm biết ý của cô nên anh bế cô lên và đặt cô giữa cây hồng và góc phòng sau, nơi khuất hơn.

Anh bảo vệ cô bằng vai và cánh tay của mình, đồng thời hơi ưỡn người lên để hôn cô.

Sơ Vãn hoàn toàn không thể chống cự, cả người cô nhũn ra. May mắn thay, Lục Thủ Nghiễm đã đỡ cô sau lưng.

Lục Thủ Nghiễm kề sát bên tai cô, khàn giọng và căng thẳng hỏi: "Vãn Vãn, em có muốn không?"

Sơ Vãn cắn môi, thấp giọng nói: "Hôm nay anh phải đi mà"

Lục Thủ Nghiễm áp trán vào cô: "Phải"

Có một chút thất vọng và miễn cưỡng trong giọng điệu của mình.

Sơ Vãn: "Tại anh không muốn..."

Nụ hôn của Lục Thủ Nghiễm lại rơi xuống trán cô, anh ảo não nói: "Anh không thể làm gì được, anh sợ ông cố nghe thấy. Như vậy sẽ không ổn đâu."

Sơ Văn vòng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh: "Còn trước đó thì sao? Anh chỉ là không muốn thôi"

Lục Thủ Nghiễm bất lực nói: "Phải, tất cả đều là lỗi của anh"

Anh không khỏi hối hận, thầm nghĩ có đi được nửa đường cũng không sao.

Bây giờ không có cơ hội nào như vậy cả.

Sơ Văn suy nghĩ một chút: "Vốn là đặt ‘thư đàng hoàng là đủ rồi. Nhưng về sau nhất quyết đặt một tấm ngọc bội, chẳng qua là để trưng bày thôi!"

Yết hầu của Lục Thủ Nghiễm chuyển động, anh vùi mặt vào cổ cô. Hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng cắn xuống.

Sơ Văn nhíu mày: "Hơi đau đó."

Lục Thủ Nghiễm thấp giọng nói: "Vãn Vãn à, của anh còn đau hơn"

Sơ Văn vô cùng kinh ngạc, nhìn anh, nhưng thấy rằng đôi mắt của anh tràn đầy ngọn lửa không thể kiểm soát, khuôn mặt anh thì đỏ bừng.

Sau ba giờ chiều, Lục Thủ Nghiễm đã sẵn sàng rời đi.

Sơ Văn nhận thấy trên lông mày và đôi mắt của anh có một sự mất mát khó tả, khó có thể che giấu được.

Khi thu dọn đồ đạc, ông cố nội Sơ tự nhiên lại nói về rau dại: “Rau dại trên núi bây giờ rất nhiều, hái rau dại về làm bánh chẻo cũng được đấy. Chắc là ba cháu cũng thích ăn"

Sơ Văn: “Vậy thì tốt rồi. Hôm nay em có xem lại sách giáo khoa của cấp ba, em có thể hiểu được vài chỗ, còn có vài chỗ thì không thể hiểu được, khi về em sẽ viết tất cả câu hỏi ra nếu không có việc gì thì em sẽ đến hỏi thầy Ninh, cô đừng chê em phiền nhé.

Vợ của thầy giáo Ninh tùy tiện lấy một cái khăn để lau bàn: “Em xem, chúng ta còn xa lạ như vậy làm gì chứ!"

Sơ Văn mở chiếc giỏ trong tay, cô lấy chiếc lọ gốm ra, nói: “Cô, đây là món lợn om hạt dẻ mà em làm, cô đưa cho mấy đứa trẻ ăn cùng cơm để bồi bổ đi"

Vợ thầy Ninh vừa nhìn thấy: “Ai da, em còn khách khí với cô như vậy làm gì chứ, thịt kho tàu à? Mang về mà ăn đi!"

Sơ Văn nhất quyết muốn đưa, làm phiền người khác thì cũng ngại. Hoàn cảnh nhà thầy giáo Ninh cũng không quá tốt, quanh năm suốt tháng hai đứa bé trong nhà cũng chẳng nhìn thấy đồ ăn mặn được mấy lần, chắc chắn hai đứa sẽ rất thích.

Khi hai người đang nói chuyện thì thầy giáo Ninh cũng về, ông ấy đi vào hầm sau nhà lấy một cây cải thảo, thấy Sơ Văn đến, tự nhiên ông cũng thấy hơi ngoài ý muốn.

Vợ của thầy giáo Ninh bèn nói hết mọi việc cho ông ấy nghe, thế mà thầy Ninh rất vui mừng: “Chắc chắn không có vấn đề gì. Cần hỏi gì thì cứ hỏi thầy, muốn tới cứ tới! Cái gì thiếu thì thiếu chứ mấy cái này thầy không thiếu đâu"

Vì thế, Sơ Vãn nhân cơ hội này mà hỏi thầy giáo Ninh mấy vấn đề mà cô không biết, thầy Ninh cũng giảng giải hết cho cô, lúc ấy cô mới thỏa mãn chào tạm biệt ra về.

Cô thầm nghĩ, dù sao cũng không mong chờ gì ở mảnh đất trong nhà, tạm thời cũng chưa đến thời gian cày bừa vụ xuân. Cô có thể ở nhà chuyên tâm vào việc học hành, có thời gian rảnh lại đào cái gì đó vào thành phố bán kiếm tiền, tốt xấu gì cũng đỡ được hai trái táo, ba trái dưa ( ý là đỡ được phần nào), phụ cấp linh tinh cho gia đình. Thế thì cũng ổn rồi."

Còn việc tìm một người đàn ông thì...

Khi nào có thời gian cô sẽ nghĩ *** Khi cô ra khỏi nhà của thầy giáo Ninh, cô liền thấy được Tô Nham Kinh. Anh ta đang ngồi dưới gốc cây hồng, trong tay còn cầm một quyển sách, anh ta đang cúi đầu đọc nó.

Tuy rằng đã qua mùa đông nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, dãy núi Lăng Sơ này ảm đạm hiu quạnh, cỏ cây khô héo, cây hồng thưa thớt đứng ở đầu thôn vẫn cứ đứng lặng lẽ như vậy.

Cành và lá đã khô héo rõ ràng nhưng ở giữa những cành khô, thế mà có lác đác vài quả hồng đỏ tươi, ngọt lịm.

Vì vậy, không khí tràn ngập hương thơm ngào ngạt của cây trái.

Mà ở ngay dưới gốc cây hồng đó, Tô Nham Kinh đang mặc áo xanh học sinh đứng đó đọc sách.

Đây đúng là cảnh đẹp vùng nông thôn mà.

Sơ Văn liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, cô cảm thấy kiếp trước khi qua lại cùng Tô Nham Kinh, trong lòng cô đúng là tham lam mấy loại cảm xúc ấm áp giả tạo này, nguyên nhân còn lại cũng là do cô bị thu hút bởi vẻ bề ngoài này của anh ta. Thực ra trông Tô Nham Kinh cũng khá là thuận mắt.

Số tiền đời trước cô cho anh ta cứ coi như là để mua thêm cảnh đẹp trước mắt cho mình, thêm vài cái lời ngon tiếng ngọt đi.

Tốt xấu gì mình cũng được nghe mà Cô làm như không thấy Tô Nham Kinh rồi vẫn tiếp tục xách chiếc giỏ đi.

Tô Nham Kinh lại gọi cô lại: “Vãn vãn.

Sơ Văn dừng chân lại, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói với anh rồi, Sơ Vãn, Sơ Văn, Sơ Văn, xin hãy nhớ cho kỹ. Lần sau, mong anh gọi tôi là Sơ Văn"