Quả thật người ta không nói đây là ngọc, người ta chỉ nói đây là bài vô sự, nói là ở trong hoàng cung, nhưng đồ trong hoàng cung chưa chắc đã là ngọc, người ta cũng chưa hề nhắc đến!
Ông cụ kia cười nhìn hai người: "Cô muốn ở chỗ tôi kiểm lậu* hay là thế nào? Bản thân không nhìn kỹ, còn trách ai! Nếu cô kiểm được lâu thì còn quay lại tìm tôi tính sổ à? Mua sai rồi thì tự trách mình mắt bị mù, tìm góc tường không có ai mà xem lại mắt đi! Đừng làm mất mặt ở nơi này của tôi!"
*Kiểm lậu: tiếng lóng trong giới đồ cổ, chỉ hành động dùng giá tiền rất rẻ để mua được đổ cổ đáng giá và người bán thường không biết rõ giá trị của món đồ đó; người mua có thể bán đi với giá trị thực sự, qua đó một bước trở nên giàu có.
Tô Hồng Yến bị nói cho không phản bác được, mặt đỏ tới mang tai.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã muốn khóc rống một phen, nhưng cô ta cũng đã từng gặp phải ở chỗ ba cô ta, biết được quy tắc trong đó, chính cô ta không nhìn rõ thì trách ai, người ta cũng không cố ý lừa gạt cô ta, người ta chỉ là không nói rõ, cũng chỉ tự trách mình không có mắt nhìn Sau một lúc lâu, rốt cục cô ta đã áp chế không trút bực tức trong lòng ra, cắn răng nói: "Thôi, coi như tôi bị lừa rồi! Tôi nhận thua!"
Ông cụ lấy tẩu thuốc khế đập vào ghế đá ở bên cạnh, bụi trắng bay xuống, ông ấy cười nói: "Cô bé, cái này không thể kêu là bị lừa, người ta mua đồ nhưng mua nhầm, mới gọi là bị lừa! Các cô gọi là người không có chuyên muôn, cái này gọi là chày gỗ. Chày gỗ cái gì cũng không hiểu, lại dám bỏ mấy chục đồng ra mua đồ, là đồ phá của, có tiền không có chỗ tiêu à!"
Tô Hồng Yến nghe xong lời này, quả thực là trợn mắt há hốc mồm, xấu hổ không chịu nổi, một câu cũng không nói ra được.
Ông cụ này nói chuyện đủ ngoan độc, đã được lợi còn phải làm tổn thương cô ta sau sắc như vậy!
Sơ Văn ở bên cạnh khuyên nhủ: "Chị Tô, coi như mua được một bài học đi, cũng không có gì, thủy tinh này cũng là thứ tốt, từ trong cung đời nhà Thanh ra, tính về lâu về dài cũng không lỗ, sau này có khi sẽ có giá, dù sao chị cũng không vì thiếu bốn mươi đồng này mà không có cơm ăn, mua thì đã mua rồi."
Ông cụ gật đầu: "Coi cô bé này đi, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng mắt nhìn tốt, nói cũng có lý. Hai người các cô, đạo hạnh chưa đủ, không có việc gì thì đọc sách nhiều vào, biết thêm kiến thức, có thêm kiến thức,nhìn một cái sẽ biết!"
Tô Hồng Yến bị nói cho gương mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn có chút không phục, đánh giá ông cụ: "Ông nói được những lời này, có vẻ là người trong nghề, chắc tài sản rất nhiều!"
Ông cụ cười ha ha: "Mấy thứ đồ chơi cũ kỹ trong nhà tôi hả, đầy đó, đều để trong nhà kho, ông già tôi đây muốn dọn mấy thứ này rách nát này đi cho sach."
Rách nát? Ý là bán rách nát cho mình?
Tô Hồng Yến bị nghẹn lời một hơi cũng không lên nổi: "Giọng điệu cũng lớn lắm, nhà ông còn có cái gì?"
Ông cụ chậm rãi nhả khói, phun ra một vòng khói: "Nếu cô muốn xem, lát nữa đến nhà tôi xem là được, cô sẽ được mở mang tầm mắt"
Tô Hồng Yến cắn răng, muốn bào chữa cho mình, cô ta nhìn chằm chằm ông cụ kia nói: "Vậy thì tốt, chốc tôi qua đó mở mang tầm mắt, nếu ông có nhiều vậy, mở viện bảo tàng luôn cũng được!"
Trên đường trở về, Tô Hồng Yến vẫn bất bình như cũ: "Như thế nào cũng phải nhìn xem, thấy giọng điệu ông ta lớn như vậy, chắc sẽ có thứ gì tốt, chị không tin, nhất định phải được bù lại mới được!"
Lục Kiến Chiêu: "Nhà cậu học bác uyên thâm, lần này chỉ là sơ suất, cũng là do ông cụ này quá giảo hoạt, là ông ấy cố ý xuất hiện để lừa bịp, đương nhiên chúng ta sẽ mắc bẫy của ông ấy rồi."
Tô Hồng Yến thầm chấp nhận, nhưng sau khi thầm chấp nhận xong, cô ta lại sờ sờ ngọc bài trong tay, chung quy vẫn là đau lòng.
Cô ta lại bị người ta quở trách như thế, ngẫm lại liền tức, không phải là một ông già thôi sao?
Sơ Vãn quét mắt nhìn sắc mặt cô ta, không hé răng.
Thật ra mà nói, cô không hề muốn đả kích người khác như vậy, bọn họ nhìn thấy ngọc thôi thì đã khiến bọn họ cao hứng thôi, cao hứng thì cứ để cho cao hứng mấy ngày đi, cần gì phải phá hỏng mộng đẹp của người ta?
Nhưng có đôi khi con người chính là người làm theo tâm trạng, tỷ như hiện tại, tâm trạng cô quả thật không tồi.
Lục Kiến Chiêu lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Sơ Vãn: "Trước kia ông cố nội của Vãn Vãn mở cửa hàng đồ cổ, thảo nào Vãn Vãn biết cái này!"
Lúc này, anh ấy nhìn Sơ Vãn, ánh mắt kia có gì rất khác, giống như thay đổi 180 độ, giống như quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện dưới gót chân có đồ tốt.
Tô Hồng Yến vừa nghe, kinh ngạc nhìn về phía Sơ Vãn: "Vậy sao? Ông cố nội của em mở cửa hàng đồ Co?"
Sơ Vãn gật đầu: "Vâng, nhưng đều là chuyện trước kia, ông cố nội của em đã không làm từ lâu rồi, nhà em cũng không còn cái gì, em cũng là do đã từng nhìn qua thủy tinh, cho nên biết nó, cũng không biết nhiều lắm."
Tô Hồng Yến: "Em vậy là lợi hại rồi, có thể nhìn ra cái này, chị căn bản không nhìn ra được!"
Nhất thời nhớ tới vừa rồi, Tô Hồng Yến không khỏi hơi hối hận: "Chị cũng là đần độn quá, lúc ấy nên nghe em nói tường tận ấy"
Sơ Văn không nói chuyện.
Đương nhiên là cô cố ý, nhưng cô cũng hiểu rõ, cho dù lúc ấy cô nói, Tô Hồng Yến chắc chắn sẽ không tin.
Khi Tô Hồng Yến thương lượng giá với người ta, thì tương đương với việc bị người ta chém rồi, người ta bán cái này, đương nhiên sẽ biết cách lấy được lời ở chỗ Tô Hồng Yến.
Chắc chắn Tô Hồng Yến sẽ không tin mình, mà tin ông cụ kia.
Cho nên đây đều là mã hậu pháo*, phí công vô ích mà thôi.
*mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì) Có đôi khi trên thị trường đồ cổ, nhìn trúng rồi, sẽ giống như bị ma ám chỉ muốn mua bằng được thì thôi, người ngoài ngăn cản thế nào cũng không ngăn được.
Đợi đến khi bỏ tiền ra ngoài rồi, bình tĩnh lại, bắt đầu do dự hoài nghi các kiểu, lúc này người khác nói, cô ta mới tin.
Tô Hồng Yến nhìn Sơ Vãn, thử thăm dò nói: "Sơ Văn, có phải em rất hiểu rõ về ngọc hay không?"
Sơ Văn cũng nói: "Em với ngọc, không thể nói là hiểu rõ nhiều, nhưng mà trái lại em quen biết mấy người bạn, trong tay đều có hàng tốt, em có xem thử rồi"
Tô Hồng Yến: "Hàng tốt?"
Sơ Văn nhìn ra Tô Hồng Yến cảm thấy hứng thú: "Ba chị cất giữ ngọc, có từng cất giữ Cao cổ ngọc không?"
Tô Hồng Yến: "Đương nhiên rồi! Ba chị thích Cổ Ngọc nhất."
Cao cổ ngọc, là đá ngọc nhà Hán hoặc các đời trước nhà Hán, so với ngọc ở triều đại sau, thì loại ngọc này mang phong cách cổ xưa vừa dày vừa nặng, những nét chạm khắc không quá tinh xảo nhưng lại có một sức hút đặc biệt.
Bây giờ ở cái niên đại này, ngọc chỉ là món đồ nhỏ, nhưng một miếng ngọc bài được chế tác tinh xảo, tươm tất từ thời nhà Thanh cũng đã có giá sáu bảy mươi tệ, còn cao cổ ngọc thì rẻ hơn một chút, vì ít người chơi, nó cũng không phổ biến cho lắm.
Nhưng mà đồ gì cũng vậy, phải xem có gặp được người thích hay không, gặp được người thích nó, vậy thì giá cả tự nhiên sẽ tăng lên, có một câu là nghìn vàng khó mua được đồ trong lòng.
Sơ Văn thấy Tô Hồng Yến nói như vậy, cũng nói: "Em có một người bạn có mấy khối ngọc bích đời Hán, Thanh Khuê Lễ Đông Phương, đang chính thức mở bán, nếu như chị có hứng thú, có thể đi xem.
Tô Hồng Yến: "Thanh khuê?"
Sơ Văn nói: "
Trong "Chu Lễ"
ghi lại, lấy ngọc làm lục khí, làm lễ bái trời đất bốn phương, Lấy thương bích lễ trời, lấy hoàng tông lễ đất, lấy thanh khuê lễ hướng đông, lấy xích chương lễ hướng nam, lấy hổ trắng lễ hướng tây, lấy huyền hoàng lễ hướng bắc, ngọc bích là quý khí dùng để lễ hướng đông."
Những thứ này, ba Tô Hồng Yến là Tô Ngọc Hàng đương nhiên biết, nhưng Tô Hồng Yến vẫn là một tờ giấy trắng giấy.
Tô Hồng Yến nghe Sơ Văn nói rất rõ ràng, lại cảm thấy học vấn của cô uyên bác, nhất thời nổi hứng: "Được thôi! Lát nữa chị về sẽ nói lại với ba chị một tiếng!"
Sơ Văn nghe xong, cũng hiểu được đây là một cơ hội.
Cô vốn định làm nghề này để kiếm tiền, nếu như muốn kiếm tiền, những đồ tốt trong tay không thể giấu mãi mà không đem ra, phải lưu động, lúc này tìm mấy người mua cố định cũng rất có lợi, mà ba Tô Hồng Yến rất có tiền, có thể trở thành một khách hàng lâu dài rồi.
Mấu chốt là nhờ một khách hàng lớn như vậy, các khách hàng khác sẽ lần lượt kéo đến, cô có thể từ từ duỗi cành ra, không đến mức giống như hiện tại tìm kiếm khách hàng lung tung một cách mù quáng.
Sau khi chào tạm biệt Tô Hồng Yến, Lục Kiến Chiêu và Sơ Vãn trở về, anh ấy thỉnh thoảng nhìn Sơ Vãn, vẫn không hé răng nói lời nào.
Sơ Văn trầm mặc không nói.
Lục Kiến Chiêu thở dài: "Vãn Vãn, bình thường em vẫn không nói gì, không nghĩ tới thị lực lại tốt như vậy, trước kia cũng chưa từng phát hiện em lợi hại như vậy!"
Sơ Văn nhẹ giọng nói: "Lúc trước nhà của tôi đều làm cái này, tôi vẫn luôn đi theo ông cố nội học, anh tám anh không biết sao?"
Lục Kiến Chiêu: "Chỉ nghe nói như vậy thôi, em cũng chưa bao giờ nhắc tới, nào biết em là Bất Minh Tắc Dĩ Nhất Minh Kinh Nhân*!"
*Bất Minh Tắc Dĩ Nhất Minh Kinh Nhân lúc bình thường không động thanh sắc, đột nhiên làm những việc khiến người ta kinh ngạc.
Sơ Văn chậm rãi ngáp một cái, sau đó mới nói: "Anh tám, tôi cũng vừa mới biết khối ngọc này, không phải cái gì cũng biết."
Lục Kiến Chiêu: "Được rồi, Vãn Vãn, em lại khiêm tốn rồi!"
Sơ Vãn nở nụ cười, không nói gì nữa.
Nhưng mà Lục Kiến Chiêu lại có chút ân cần, dọc theo đường đi hỏi cái này hỏi cái kia, lại hỏi tới Thanh Khuê mà Sơ Vãn đã giới thiệu qua, Lục Kiến Chiêu nghe thán phục không thôi: "Kỳ thật em rất có nội hàm, anh thấy em chăm chỉ học như thế, đoán rằng thi lên đại học cũng có hy vọng"
Lục Kiến Chiêu còn nói tới ôn thi đại học, lần này nói không ít, kiên nhẫn hơn so với trước đây.
Sơ Vãn nghe lời nhiệt tình ân cần với mình, lại cảm thấy thật sự không có ý nghĩa gì.
Tìm một người đàn ông như vậy, cũng đủ khiến mình phiền lòng.
Lục Kiến Thời lúc này, đang cúi gằm đầu nghe giáo huấn.
Tối hôm qua anh ta dẫn Sơ Vãn ra ngoài xem biểu diễn văn nghệ, kết quả để Sơ Vãn lạc mất, cứ như vậy bị ông nội mắng cho thông suốt, mặt xám mày tro.
Sau khi về đến nhà, anh ta lại bị mẹ Kiều Tú Quân mắng cho thông suốt.
Tối hôm qua anh ta tự nhiên ngủ không ngon giấc, sáng sớm hôm nay, anh ta muốn qua chỗ ông nội nhìn xem, ai biết vừa lúc gặp được Lục Kiến Chiêu dẫn Sơ Vãn ra ngoài mua sách, khi trở về, Kiều Tú Quân càng làm anh ta thông suốt.
Kiều Tú Quân khác với mấy người khác trong hội chị em dâu, bối cảnh gia đình của mấy người khác trong hội chị em dâu cũng không sai biệt mấy với nhà họ Lục, nhưng nhà Kiều Tú Quân lại là xuất thân từ rạp hát.
Trước giải phóng, mẹ Kiều Tú Quân hát hí khúc, hát rất tốt, được người ta khen ngợi, Kiều Tú Quân từ nhỏ đi theo mẹ bà ta học tập, luyện ra được một giọng hát rất hay, dáng vẻ của bà ta cũng rất yêu kiều.
Lúc ấy Lục Thủ Tín thích xem biểu diễn, thường xuyên đi xem liền nhìn trúng Kiều Tú Quân, sau đó cưới về.
Lúc ấy mới đầu năm 60, mọi người đang cần miếng ăn, nhà bình thường đều phải chịu đói, Kiều Tú Quân biết nhà họ Lục không thiếu ăn, cứ thế gả qua đây.
Sau khi gả qua thì sinh Lục Kiến Thời, mười năm qua đi, người hát hí khúc đều bị dẹp hết, ba mẹ Kiều Tú Quân cũng bị dẹp, mẹ bà ta còn bị cạo trọc đầu, cũng may mắn Kiều Tú Quân gả cho nhà họ Lục, không xảy ra chuyện gì cả, còn có thể che chở cho ba mẹ mình một chút.
Vì vậy, tác phong làm việc Kiều Tú Quân không cùng một kiểu cùng với mấy người khác trong hội chị em dâu, bà ta cảm thấy bản thân "Nghĩ được sâu xa", cảm thấy bản thân "Thông minh lanh lợi hơn mấy người khác trong hội chị em dâu".
Bà ta khôn khéo ở chỗ, trong khi những người khác mặc kệ hỗn sự của con trai, hơn nữa còn "Không thèm để ý tới hôn ước với nhà họ Sơ", bà ta lại cảm thấy, đây là một chuyện quan trọng, nhất định phải nắm giữ lấy.
Sau khi nói chuyện riêng, bà ta với con trai đã cật lực phân tích.
"Nhưng ông cố nội của nhà họ Sơ năm đó buôn bán đồ cổ, nhà bọn họ rất có tiền, đừng nhìn hiện tại chỉ loay hoay ở trong thôn, nhưng mà thuyền nát còn có ba cân đinh đấy, con lừa có ngã thì cũng không kiệt sức, nhà bọn họ có thể không có tiền sao? Nhỡ đâu đều giấu ở trong nhà hết đấy! Nếu con lấy Sơ Văn è về sau con sẽ không thiếu tiền tiêu"
Đối với điểm này Lục Kiến Thời cẩn thận suy nghĩ, anh ta cũng tán thành.
"Huống hồ tâm tư ông nội, con cũng có thể nhìn ra, ông nội là muốn báo ân, nếu như báo ân, sau này Sơ Vãn gả đi, chắc chắn sẽ không để con bé chịu ấm ức, không sẽ không để con bé gả cho một người vô tích sự, con không thi đậu đại học, bây giờ phải đi việc, tiền đồ sau này còn chưa biết thế nào, so với những người anh em khác, con không xuất sắc bằng họ, nhưng nếu con cưới Sơ Vãn, vậy thì khác, dù thế nào ông nội cũng sẽ bảo vệ tiền đồ của con, sẽ không để cho Sơ Vãn mất mặt! Con nói xem sau này ông nội nhà chúng ta xuống dưới âm phủ gặp ông nội Sơ Vãn, ông ấy không thể nói, anh em tốt, tôi để một tên không có tiền đồ nhất của nhà chúng tôi tới hứa hôn với cháu gái ông, không thể làm như thế được, thật là như vậy còn mặt mũi đâu mà gặp anh em nữa!"
Lục Kiến Thời gật đầu rất mạnh: "Mẹ, mẹ nói đúng, chính vì như vậy, con đã sớm nhìn thấu tâm tư của ông nội rồi!"
Anh ta thở dài: "Kỳ thật Vãn Vãn trông rất được, trước đây cô ấy rất đáng yêu, chắc là mấy năm nay không hấp thụ được nhiều dinh dưỡng, nên mới gầy như vậy, nhưng mặt mày rất đẹp, sau này mẹ chỉ cho cô ấy cách trang điểm sửa soạn, rồi lại chăm sóc cơ thể, dẫn ra ngoài cũng không mất mặt, mấu chốt là nếu con cưới cô ấy, về sau con không cần lo đến tiền đồ, bác cả bác hai chú nhà ta cũng phải chiếu theo ý con! Dù sao có đồ tốt gì cũng không thể thiếu của con!"
Kiều Tú Quân nghe, cười lạnh một tiếng: "Đạo lý này thì con biết, những kết quả thì con đã làm chuyện gì, mang Sơ Văn ra ngoài, con lại còn chạy loạn? Suốt ngày, đầu óc con cũng không biết nghĩ cái gì nữa!"
Lục Kiến Thời bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ đừng nhìn ông nội giáo huấn con, nhưng Văn Văn không thoát khỏi lòng bàn tay con đâu.
Kiều Tú Quân: "Phi, nói hay như hát, con lớn như vậy, mẹ thấy Sơ Văn kia, là đại tâm phúc đấy! Hơn nữa, con xem hôm nay ông nội con đã bảo Kiến Chiêu dẫn con bé đi ra ngoài rồi"
Lục Kiến Thời lại nở nụ cười chắc chắn: "Mẹ, tình cảnh hôm nay mẹ không thấy sao, anh tám căn bản là không thích Vãn Vãn, con biết tâm tư của anh ấy, anh ấy chê Vãn Vãn quê mùa, cảm thấy cưới Văn Vãn, anh ấy không được lợi gì. Anh tám luôn cho rằng mình là người thông minh, nhưng thực chất não lại không linh hoạt, kém xa!"