Vương Quyền Kế Thừa

Chương 5

Jared Norman hiểu rõ, có được tín đồ kiên định bất di bất dịch như thế đi theo mình, Herbert có thể có cơ hội trở thành vương giả, chỉ là......

Vương và Thần tuy chỉ cách một đường ranh, thế nhưng cũng khác xa ngàn dặm.

"Herbert, ngươi có hiểu không? Rằng sự khác biệt rõ rệt giữa Vương và Thần..." Jared cầm lấy ly rượu trong tay đầy thưởng thức.

Không, hắn đương nhiên không hiểu rõ, nếu không hắn cũng sẽ không đối đãi với người mình khinh thường một cách không kiêng dè như thế.

Đám người Monroe, Locker, Devon này không hổ là những người cùng lăn lộn phối hợp nhiều năm với Herbert, họ tụm lại thành một vòng tròn nhỏ, tạo nên một vòng phòng ngự vừa kín kẽ vừa hiệu quả, liên hợp công thủ, chỉ một chốc sau đã gϊếŧ ra một vòng, lại từng bước ép sát đánh đuổi đám Trùng tộc kia.

Chỉ ba tiếng sau đã tiêu diệt hơn phân nửa Trùng tộc.

Trùng tộc Cấp cao trốn ở sau hậu phương lập tức giận dữ, phát ra tiếng kêu vang chói tai.

Jared ngồi ở thư phòng cũng không khỏi nhíu mày, tuy thanh âm này do thông qua một đợt truyền tải nên cường độ âm thanh đã giảm bớt, thế nhưng vẫn có thể khiến hắn choáng váng như cũ.

Thân là Đại vương tử có tư chất song S còn như thế, vậy những binh lính đang ở chiến trường sẽ càng khó chịu hơn. Nhất thời khắp bốn phía vang lên từng đợt rêи ɾỉ, nhân thời cơ này, Trùng tộc Cấp thấp phản kích lại ngay lập tức.

Herbert Norman vung trường kiếm, vệt máu màu đen xanh dính trên thân kiếm cũng theo đó được giũ ra, khuôn mặt túc mục chứa đầy sự buồn bực và phẫn nộ, tuy vậy biểu tình vẫn lãnh ngạo và đầy sĩ khí.

Ngay tức khắc, cơ giáp Tinh Sắc của Herbert bỗng nhiên biến hình, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi từ hình người sang hình thể của một con Ngân Lang lớn.

Hắn uy mãnh, cao ngạo, bừng bừng sát khí.

Ngửa đầu thét dài, nhất thời khắp chiến trường đều vang dội tiếng ngâm của Lang.

Tất cả đều là người của vương tộc, hoặc là người của Lang tộc.

Một lát sau, bên người Herbert trừ bỏ đám người Monroe, Locker, Devon ra, đã xuất hiện thêm nhiều vị có màu ngân bạch như thế. Binh lính sử dụng cơ giáp hình Lang, bọn họ chính là thân vệ của vương tộc, đều là người chung một tộc Ngân Lang, bên cạnh đó họ cũng là những chiến sĩ bén nhọn và cường đại nhất!

Mấy người này chiếm số lượng không nhiều, thế nhưng tất cả đều là những binh sĩ mạnh mẽ nhất, do chính vị Quân vương - Colvin đưa cho Herbert để chọn lựa bồi dưỡng, họ là lợi thế và binh khí mạnh mẽ nhất của Herbert.

Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân khiến Herbert không bao giờ nghĩ rằng huynh trưởng Jared có thể thượng vị được chăng?

Tuy rằng Jared Norman chiếm danh hào Trưởng tử, thế nhưng trong tay lại nắm không nhiều binh quyền. Tuy rằng sau lưng hắn có hầu hết các quý tộc, nhưng Herbert căn bản không tin Jared có thể khống chế được những tên sài lang ích kỷ, dã tâm bừng bừng kia được.

Mà phía sau hắn, lại là toàn bộ Lang tộc, Lang tộc rất trung thành, mạnh mẽ, đoàn kết. Có cả tộc duy trì nên hắn không biết sợ hãi, có thể yên tâm bỏ mặc sau lưng giao cho các chiến sĩ được tín nhiệm trên chiến trường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi mà xông vào phòng tuyến cuối cùng.

Jared đưa một tay chống cằm, nhìn Herbert xông lên phía trước để đánh chết Trùng tộc Cấp cao, Trùng tộc Cấp cao vừa hình người cũng vừa có hình trùng.

Hai tên Trùng tộc Cấp cao trước mắt đều nhằm về phía Herbert, tuy rằng Herbert rất cường hãn nhưng cũng không có khả năng lấy một chọi hai, thế nhưng ngay vào lúc này, đám người Monroe đã vọt đến chắn trước mặt hắn, cả đám vây quanh một tên Trùng tộc Cấp cao, phối hợp ăn ý chia sẻ một tên địch nhân với Herbert.

Chỉ cần gϊếŧ Trùng tộc Cấp cao, Trùng tộc Cấp thấp sẽ như rắn mất đầu, rất dễ tiêu diệt.

Bây giờ ai cũng hiểu đạo lý này, cho nên trên chiến trường lúc nào cũng ưu tiền tìm Trùng tộc Cấp cao trước, nhưng Trùng tộc Cấp cao cũng không phải dạng ngu ngốc gì, chúng gian xảo trốn sau Trùng tộc Cấp thấp, nếu thấy tình thế không ổn sẽ trốn thoát ngay, qua mấy ngày lại ngóc đầu trở lại.

Thế những trước mắt bị đám người Herbert kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau đó mới nhận ra chỉ có mấy người, hai tên Trùng tộc này lập tức càn rỡ xông lên trước, muốn gϊếŧ Herbert, ăn thi thể của hắn, cướp đoạt sức mạnh của hắn, phụng hiến cho Nữ vương.

"Đáng tiếc." Jared Norman đã có ba phần men say, cặp mắt màu xanh biếc kia mang theo vài phần mê ly mông lung, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cười như không cười mà híp hai mắt tựa lưng vào ghế đầy thỏa mãn.

Nhàn nhã nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào tên đệ đệ ngu xuẩn kia của hắn đang chém Trùng tộc Cấp cao thành tám khối, mà một tên Trùng tộc Cấp cao khác bị đám người bao quanh nên hành động vướng bận sau lại bị Herbert bổ xuống một đao...

Jared nhìn vẻ mặt khinh thường của Herbert, hắn thu hồi trường đao phất tay ý bảo đám người kia nhanh gϊếŧ tên Trùng tộc Cấp cao còn lại, sau đó liền bay về phòng chỉ huy, cùng Tướng quân Molin Edgie xác định không có tên Trùng tộc Cấp cao thứ ba nào nữa lại quay về chiến trường.

Trận này đánh cũng gần mười tiếng mới dần dần tiến vào kết thúc.

Jared híp mắt, nghe tiếng hoan hô truyền đến từ tiền tuyến, chậm rãi tỉnh lại sau giấc ngủ ngắn, nhanh chóng tiếp đến thông báo vui từ Quân bộ, sau đó liền phát một tin nhắn chúc mừng sự thắng lợi của Herbert bằng tài khoản xã hội đã chứng nhận của mình.

Phát tin nhắn xong, Jared liền đứng dậy vừa mở cổ áo vừa đi về hướng phòng tắm. "Thật là một thế giới kỳ diệu", người sẽ biến thành động vật, còn có cơ giáp... kẻ địch thế mà không phải con người mà lại là sâu mọt "Thật không thể tưởng tượng được..."

Nhắm mắt lại, trong lòng Jared ngẫm nghĩ, có lẽ thế giới này coi trọng sức mạnh hơn cả mình tưởng tượng chăng?

Ngày mà Herbert Norman chiến thắng trở về, đương kim Quân vương Colvin Norman, cũng chính là phụ thân hắn đã chuẩn bị một yến hội để chúc mừng.

Lần này, thân là Trưởng tử như Jared Norman không thể bị bài xích ra ngoài, yến hội này cũng rất cần hắn xuất hiện trước mắt các bá tánh bình thường để chúc mừng chiến thắng.

Lần này Nhị vương tử Herbert trẻ tuổi xông vào tuyến đầu xé mở tuyến phòng ngự của Trùng tộc, nên đương nhiên cũng sẽ được tuyên dương đặc biệt một phen.

Khiến cho các thú nhân trong đế quốc đều bán tán, sôi trào về sự anh dũng của vị Nhị vương tử. Đương nhiên nhân khí và dân tâm của Nhị vương tử cũng sẽ theo đó mà càng ngày càng tăng.

Điều này khiến Colvin càng vừa lòng và vui sướиɠ, nhìn người thê tử mang theo đầy ám sắc đi giao tiếp với mọi người, Colvin vỗ vỗ mu bàn tay nàng "Herbert vô cùng xuất sắc, lần này vừa làm tốt lại không để bản thân mình bị thương."

Ishido vẫn chưa được an ủi, lòng nàng vừa ưu sầu vì Trưởng tử, vừa vui sướиɠ vì sự xuất sắc của Ấu tử.

Làm mẹ nên nàng rất rõ sự mạnh mẽ của con trai nàng, căn bản trận chiến này sẽ không khiến hắn bị thương được, huống chi chiến sự ngày ấy nàng cũng theo dõi gắt gao, thẳng đến giây phút lấy được thắng lợi kia mới buông xuống sự sợ hãi.

Hiện giờ đối với Herbert, nàng chỉ có sự kiêu ngạo và vui sướиɠ của một người làm mẹ.

Thế nhưng nếu Ấu tử càng xuôi chèo mát mái, được người người tán dương, thì sự im lặng cứ như bị đè nén của Trưởng tử lại càng làm vị mẫu thân như nàng cảm thấy đau lòng.

"Đứa trẻ Jared kia..." Ishido mở miệng.

Colvin lập tức đánh gãy "Trong khoảng thời gian này, nó an phận thủ thường rất tốt, chắc hẳn nó cũng hiểu rõ thân phận của bản thân mình."

Ishido nghe được lời này liền lập tức giận dữ "Colvin! Nó cũng là con của ngài! Là Trưởng tử của ngài!"

"Đúng, nếu không có Herbert, đương nhiên nó sẽ là người thừa kế của ta, thế nhưng bây giờ Herbert càng ưu tú hơn nó, càng thích hợp hơn hắn! Làm con nuôi của chúng ta, nó hẳn nên thông minh hơn mà thu hồi dã tâm của mình!"

Colvin biết á thư yêu dấu của hắn yêu thương vị Trưởng tử này đến chừng nào, nếu là ngày xưa đương nhiên hắn sẽ nguyện ý yêu thương đứa trẻ kia, nhưng đây là hiện tại! Tại vấn đề này hắn không thể thoái nhượng dù chỉ là một bước.

Ishido thất vọng lắc lắc đầu "Ta không phủ nhận Herbert - con của chúng ta có bao nhiêu ưu tú, nhưng hắn vẫn chưa trưởng thành!" Nói xong ném tay trượng phu ra, rời đi "Ta trở về phòng chuẩn bị yến hội đêm nay."

Colvin biết vị thê tử danh môn của mình muốn nói điều gì, nhưng thân là Quân vương như hắn lại không thể nghe theo...

Mấy năm gần đây, dã tâm của các quý tộc càng ngày càng lớn, sự ước thúc của vương quyền đối với bọn họ càng ngày càng giảm. Nếu không thiết huyết diệt trừ một số bộ phận, Colvin chỉ sợ đế quốc của mình sẽ trở thành một đất nước quốc không ra quốc, quân không phải quân.

Herbert nếu làm vương, tất nhiên sẽ có một số khuyết điểm, nhưng mà tác phong lãnh huyết của hắn cũng đủ khiến họ run sợ, kẹp chặt đuôi thu móng lại

Huống chi do Herbert trưởng thành ở quân bộ nến càng để ý quân bộ, mà quân bộ vĩnh viễn luôn ở mặt đối lập với quý tộc...

Đây là thời điểm diệt một số cành lá dư thừa... Colvin thở dài thu hồi ánh mắt tiếc nuối, dần dần đi tới trước cửa cung điện.

Sau khi kết thúc chiến sự ở tinh cầu Stout, Herbert Norman đã dừng ở đó năm ngày, chờ đến khi biết rõ ở đây vẫn được an toàn, sau khi bá tánh quay về, hắn mới mang theo nhân mã của mình trờ lại Chủ tinh.

Thắng lợi của trận chiến này khiến trong lòng Herbert thêm vài phần nhẹ nhàng.

Mitchell làm quân sư nên nhiều ngày vẫn luôn quan sát tình huống của Jared, đôi mắt hệt như biển sâu của Herbert hơi hơi nheo lại, trêu chọc mấy phần "Hắn muốn đổi tính sao?" Nói xong còn quay lại liếc Mitchell.

Mitchell nghĩ y hệt hắn, y cũng cho rằng lần này Đại vương tử nếu không chủ động an bày người vào mà chỉ cắm mấy tên tiểu tốt ở hậu cần, thế nhưng lại không làm ra nửa điểm động tác gì, thì chỉ sợ là hắn sẽ làm gì đó ở Chủ tinh.

Cho nên bọn họ mới trở về sớm, thế nhưng ai có thể ngờ hắn ta lại không chút động tĩnh, im lặng như gà chưa thức chứ?