Vương Quyền Kế Thừa

Chương 4

Sinh ra là danh môn vọng tộc, thân là tiểu thư quý tộc của thế gia - Ishido sao không thể nhìn ra thái độ trước mắt của trượng phu và nhi tử của mình khi đối mặt với quý tộc và thế gia chứ?

Nếu Nhị nhi tự không hiểu rõ ý nghĩa của quý tộc, nhất ý cô hành*, sợ là...

(*tự mình nghĩ, tự mình làm)

Nghĩ vậy ánh mắt khó tránh khỏi thêm mấy phần cô đơn, hài tử Herbert kia quật cường hơn mấy đứa trẻ khác nhiều, bây giờ thành niên cũng đã có suy nghĩ của riêng mình, trượng phu của nàng lại hoàn toàn đứng ở phe Nhị nhi tử, bản thân dù có khuyên bảo bao nhiêu cũng chẳng thể lọt tai.

Hiện giờ nàng chỉ có thể hy vọng người Trưởng tử trước mắt này có thể thay thế Herbert trấn an đám quý tộc và nhóm thế gia đang ngo ngoe và bất an này cho thật tốt...

Nghĩ vậy, Ishido không khỏi càng thêm khó chịu và cô đơn. Thậm chí càng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Trưởng tử của mình, bản thân mình tuy rất thích đứa nhỏ này, thế nhưng suy cho cùng nàng vẫn bất công Nhị nhi tử sao? Luôn hy vọng Trưởng tử có thể tận tâm tận lực phụ tá Herbert sao?

Thế nhưng nếu Herbert không tín nhiệm đứa nhỏ này thì sao?

Thân làm Vương hậu như nàng sao có thể không biết sự việc Trưởng tử tự mình tiễn đưa Herbert, nhưng Herbert lại mang theo đám thuộc hạ đi ngang, không để ý đến huynh trưởng của hắn cho dù chỉ là một cái liếc được.

Nàng làm quý tộc, luôn luôn chú trọng lễ nghi và quy củ, thế nên đứa trẻ Jared luôn được nàng chăm bẫm chắc trong lòng cũng rất khó chịu.

"Đệ đệ Herbert của con..." Lắc lắc đầu chua sót nói "Các con đều trưởng thành, Mẫu hậu có thể vì các con làm không nhiều lắm..."

Thật sự cảm thấy quá thẹn, người chính trực phẩm giá cao thượng như Ishido thật sự không nói nên nổi mấy lời khuyên bảo, chỉ có thể nghiêng đầu áy náy thở dài.

Jared Norman biết, nữ nhân trước mắt này là một quý tộc chân chính, phẩm đức cao thượng, cường đại, nghiêm cẩn, ưu nhã lại cao quý, bình tĩnh.

Thật khó thấy được một nữ nhân có được phẩm đức và tinh thần quý tộc như vậy... Trong lòng Jared tán thưởng đồng thời khó tránh khỏi thêm vài phần tôn kính và khâm phục.

"Thỉnh Mẫu hậu đừng lo lắng, ta sẽ khiến Herbert hiểu rõ quý tộc chân chính là gì, tầm quan trọng của quý tộc và thế gia đối với quốc gia ra sao." Nói xong dịu dàng dắt tay nàng "Thỉnh ngài yên tâm."

Nguyên Ishido còn tưởng rằng khi Jared đối mắt với sự bất công của nàng, trong lòng sẽ phẫn nộ và khinh thường, nhưng đứa nhỏ trước mắt này lại trưởng thành một cách xuất sắc hơn cả dự đoán của nàng.

Đôi mắt mỹ lệ tràn đầy nước mắt, khóe miệng gượng nhếch lên một nụ cười, vươn tay nắm chặt lấy tay hài tử kia "Mẫu thân vĩnh viễn tin tưởng con, hài tử của ta."

Jared Norman cúi đầu hôn mu bàn tay của Ishido "Ta sẽ lấy đại cục làm trọng, Mẫu hậu."

Ishido rốt cuộc đè nén không được bản thân, cuống quít rũ mi mắt xuống, nức nở vài tiếng "Làm nhất quốc chi mẫu, ta chỉ có thể cảm ơn con, nhưng làm mẫu thân của con... ta chỉ hy vọng con đừng miễn cưỡng bản thân quá mức."

"Ta sẽ tự chiếu cố mình thật tốt." Jared cười nhạt, đáp ứng câu nói của người nữ nhân trước mặt, một chút cũng không tức giận...

Nếu loạn trong giặc ngoài, thì đệ đệ ngốc kia của hắn có thể trưởng thành lên sao?

Trong sâu nội tâm của nguyên thân, che dấu một phần áy náy sâu sắc, nhất là phần cảm xúc kia, đó là cảm xúc có lỗi đối với dưỡng mẫu của mình...

Đời trước nguyên thân thảm bại tuy rằng quá khó coi, sống một ngày bằng một năm, nhưng mỗi một ngày hắn luôn giằng xé trong sjw hối lỗi của bản thân đối với dưỡng mẫu.

Từ bỏ trọng sinh, từ bỏ cơ hội thay đổi, trừ bỏ ra phần chí khí đã mất cũng chỉ còn lại phần áy náy nàysao ? Không hy vọng nữ nhân ưu nhã trước mắt này lại lộ ra biểu tình thất vọng đối với mình sao? Không có dũng khí đối địch lại, rồi lại không cam lòng... Từ bỏ không phải là một loại lựa chọn sao?

Khi Herbert Norman nhìn danh sách Monroe tìm ra cho hắn liền khinh thường ném đến một bên.

Làm một người cùng trưởng thành lớn lên với Herbert như Locker nhịn không khỏi nhặt danh sách lên, sau đó cười nhạo nói "Vị Đại vương tử rốt cuộc muốn gì đây? Biết tránh ánh sáng của Nhị vương tử chúng ta rồi ư? Xếp vào chút người như thế, ta còn nghĩ rằng hắn đang dàn một trận thật lớn nữa cơ chứ."

Danh sách này là do Monroe kêu người sửa lại, trước mắt hắn là người rõ ràng nhất mạng lưới quan hệ dày đặc đầy phức tạp đằng sau danh sách ấy.

Ngẫm nghĩ một hồi, nói "Chắc chắn Đại vương tử không phải người đơn giản như thế, nếu chỉ an bài người của mình vào bộ hậu cần, thì thật sự không giống với phong cách của hắn."

"Tướng quân là Molin, ta nhớ rõ đệ đệ của hắn cưới một giống cái của gia tộc Miller..." Mitchell – người đa mưu túc trí nhất trong đám người nói thử.

"Nhưng vị này này hẳn trong phe trung lập, tuy đệ đệ hắn cưới giống cái của gia tộc Miller, thế nhưng quan hệ của hắn và đệ đệ hắn cũng không tốt gì." Monroe đã sớm tra qua điều này "Huống chi Molin tướng quân là do Quân chủ tự mình an bài..." Đương nhiên không thể hại Herbert được.

Ai đều biết lần này đã không kiêng nể gì mà chèn ép vị Đại vương tử có thanh danh hiển hách, thậm chí có địa vị vô cùng quan trọng trong lòng của dân chúng, vì Herbert, hẳn Quân vương là sẽ không vác đá tự nện vào chân mình đâu.

Không tồi, đương nhiên Mitchell cũng biết rõ điểm này, nghĩ đến tin đồn về sự bất hòa giữa Molin và đệ đệ hắn, cùng với thực tế là hai nhà không liên hệ gì với nhau, Mitchell cũng cảm thấy bản thân mình nên nghi ngờ.

Khi mọi người ở đây nhìn về phía Herbert, vị đương sự này lại phí công mọi người bàn tán, nhìn về phía trước với thần tình lạnh lùng và ngạo nghễ khinh thường. "Bọn họ cũng chỉ dám làm mấy chuyện lén lút không lộ mắt người sau lưng thôi, hệt như một đám rùa đen rụt cổ trên chiến sự. Lần này chỉ làm mấy thứ vô dụng ở hậu cần, Monroe để ý mấy người trên danh sách, sau này ta không hy vọng nhìn thấy mây cái tên như vậy xuất hiện một lần nữa!"

Đám người Monroe hiểu rõ, Herbert ra tay quyết không lưu tình, những người quý tộc bị thu mua này sẽ được bãi miễn, không được trọng dụng, những người khác cũng có thể xem rõ kết cục khi chọn sai người, sau này đương nhiên sẽ suy tính kĩ mình nên theo ai để tự kẹp chặt đuôi của chính mình.

Nghĩ vậy Mitchell cũng không mở miệng khuyên bảo, trong lòng cũng lại càng tán đồng phong thái hành động của Herbert, đây đúng là phương pháp nhanh gọn nhất.

Chiến sự ở tinh cầu Stout đã bước vào thời khắc gian nan nhất, Trước ba ngày Trùng tộc xâm lấn, Tướng quân Bruce Coleman đã tiến đến, thế nhưng mọi người lại không biết Trùng tộc không chỉ có một tên Trùng tộc Cấp cao như lúc trước.

Trùng tộc là loài gây hại cho toàn tinh tế, bọn họ không có quê nhà cũng như hệ thống lịch sử văn minh, đối với tộc này mà nói thứ quan trọng chi có tranh đoạt lãnh thổ và sinh sản giống nòi.

Trùng tộc Cấp cao chiếm tỉ lệ rất hiếm, bọn họ nghe theo Nữ vương của Trùng tộc, đem hết thảy tài nguyên tốt nhất được tranh đoạt tới phụng hiến cho vị Nữ vương có thể sinh ra Trùng tộc Cấp cao.

Mà Nữ vương cũng không laoij đẻ trứng suốt 24 giờ, những tên Trùng tộc Cấp thấp kia không phải do ả sinh, mà là do những Trùng tộc Cấp cao do ả sinh ra sinh sản.

Trong thời kỳ đỉnh phong của Nữ vương, ả có thể sinh đến năm quả trứng có thể làm Nữ vương đời kế tiếp, trước khi ả chết không ấp chúng ra, mà là giấu chúng ở một nơi theo ả là an toàn nhất.

Một khi bản thân nghênh đón tử vong, những quả trứng này sẽ có cảm ứng, sau đó thi nhau phá xác ra ngoài, chém gϊếŧ lẫn nhau, cuối cùng tên chiến thắng sẽ trở thành Nữ vương.

Trùng tộc do Nữ vương đời trước sinh sản cũng sẽ nghe theo Nữ vương mới, không có nửa phần phản kháng nào.

Mà Trùng tộc Cấp cao sẽ không đoạt lấy tài nguyên hay sinh ra Trùng tộc Cấp trung, mà Trùng tộc Cấp trung đều không cần đi ra chiến trường, chỉ số thông minh của chúng rất thấp, năng lực chiến đấu cũng không phải đặc biệt mạnh mẽ hay gì, chúng chỉ đáng sợ ở chỗ có năng lực sinh sản cực mạnh, mỗi ngày có thể sinh hạrất nhiều trứng, những quả trứng đó là Trùng tộc Cấp thấp, đầu sỏ gây tội chủ yếu đi gây gổ xâm chiếm lãnh thổ của các chủng tộc khác.

Cơ hồ Trùng tộc Cấp thấp không có năng lực suy nghĩ, chũng nghe lệnh từ Trùng tộc Cấp cao, thân thể rất lớn, xác ngoài cứng rắn, tùy theo chủng loại khác nhau mà có sức chiến đấu khác nhau.

Cực kỳ phiền toái, huống chi số lượng vố số khiến người ta vì cảm thấy gϊếŧ không hết, chiến không xong mà thoái lòng nản chí.

Bất quá số lượng của Trùng tộc Cấp cao rất ít, lại không hợp tác với nhau, khiến cho toàn tộc Thú nhân hay các tộc khác có thể đối phó được.

Nếu Nữ vương tự mình dẫn dắt, sợ sẽ khó nói, không ít nền văn minh cũng vì điều này mà tận diệt.

Mà toàn tộc Thú nhân cũng suýt bị như thế, ví dụ như: Chiến dịch hai mươi năm trước...

Các chủng tộc khác chống lại Trùng tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ, đã cùng sử dụng trọng binh, cũng đưa ra nhiều chính sách khả thi.

Thế nhưng khác với sự suy đoán của mọi người, lần này thế mà lại có đến hai Trùng tộc Cấp cao.

Tướng quân Bruce Coleman lập tức phát hiện điểm này, một bên đối kháng với Trùng tộc cùng với quân nhân trên tinh cầu Stout, tạo thời cơ đưa người bình thường rút lui, một bên báo cáo cho Chủ tinh.

Trong ba ngày này, Tướng quân Bruce Coleman đã muốn chống đỡ không nổi, lúc đó Herbert Norman mang ba vạn binh tinh nhuệ, Tướng quân Molin Edgie mang theo năm vạn binh lính đi đến.

Jared Norman ngồi ở thư phòng, nhìn hình ảnh lớn trên mặt tường, nhấp chút rượu.

Trước mắt tuy rằng Đại vương tử bị Quân vương của Đế quốc này chèn ép, thế nhưng người kia lại không thể cướp đoạt hết quyền lợi của hắn.

Hình ảnh trên chiến trường truyền đến thư phòng của hắn trước nhất, Lần đầu tiên Jared Norman tận mắt nhìn thấy chiến tranh của thế giới này.

Hoa lệ, tàn khốc, huyết tinh, hung mãnh, thảm thiết......

Jared mê muội nhìn chăm chú hết thảy trước mắt, gắt gao đuổi theo bóng dáng của vị Nhị vương tử, người sở hữu sức mạnh song SSS cường hãn nhất - Herbert Norman.

Cơ giáp của hắn tựa như sao trời mà thuận lợi lao vào Trùng tộc, hăn dễ dàng vung trường kiếm đâm xuyên từ thân thể Trùng tộc này sang Trùng tộc khác.

Trên chiến trường Herbert cứ như một chiến thần, không ai địch lại, khí thế lệnh người sợ hãi kia khiến cho Jared ở khoảng cách mấy năm ánh sáng cũng cảm thấy hít thở không thông.

Làm thân tín của hắn: đám người Monroe, Locker, Devon còn có Donahue, Gail theo sát bước chân, không biết sợ hãi là gì!