Khủng Bố Sống Lại

Chương 78: Lợi Ích

👾NHÂN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): ĐỆ NHẤT DANH SÁCH TOP 1 QIDIAN - PHẦN 2, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....👾

------

Trong băng ghi hình là cảnh một gian hàng bán quần áo.

Thời gian vào ban đêm, gian hàng bán quần áo đã đóng cửa nghỉ nhưng không biết từ lúc nào, cánh cửa của gian hàng quần áo bất chợt mở ra từ từ.

Từ trong video không thể thấy rõ người, chỉ có thể thấy một cái bóng mơ hồ.

Cái bóng này đi đến trước mặt một cái gương, sau đó đứng lại, lập tức các con ma nơ canh ở xung quanh đột nhiên ngã xuống đất một cách quỷ dị.

Cái bóng kia đi đến đống ma nơ canh, thò tay xuống gỡ các bộ phận tay chân, thân thể của những con ma nơ canh ra rồi ghép lại.

Mấy con ma nơ canh mới này, con thì chân dài ngắn khác nhau, con thì chân to người nhỏ, hình như các con ma nơ canh này không làm cái bóng hài lòng.

Cái bóng cứ tiếp tục làm như thế gần hai phút đồng hồ, toàn bộ ma nơ canh bên trong gian hàng quần áo đều bị nó tháo gỡ qua, đến lúc có một con ma nơ canh mới ra đời, nó cao gần hai mét, chân tay thì dài, người thì nhỏ, trông rất là xấu...

Thế nhưng kỳ quái hơn đó là con ma nơ canh này không có đầu.

Bên trong băng ghi hình, cái bóng lập tức gỡ đầu nó ra để gắn lên trên cổ của con ma nơ canh, sau đó con ma nơ canh này vậy mà động đậy được

Nó cầm cái đầu của một con ma nơ canh khác để vào cổ của cái bóng.

Hình như cái đầu mới không có vừa nên nó cứ trượt lên trượt xuống, tiếp đến nó kiếm một cái đầu của con ma nơ canh khác và đặt lên cổ cái bóng, có điều vẫn không phù hợp.

Nó không ngừng lặp đi lặp lại hành động kiếm đầu, lắp thử,... thời gian trôi qua từng phút, từng phút, bất tri bất giác trời bắt đầu sáng.

Các gian hàng khác bắt đầu mở cửa buôn bán, một người phụ nữ, hình như là bà chủ của gian hàng này đi vào trước tiên mà con ma nơ canh cao hai mét vẫn đứng yên bên cạnh cửa sổ như trước, không có nhúc nhích.

Sau khi bà chủ gian hàng đi vào, cái đầu của con ma nơ canh cao hai mét kia liền chậm rãi xoay và nhìn về phía bà chủ gian hàng...

Chuyển động được gần một vòng, cái đầu trên cổ của con ma nơ canh đột nhiên rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.

Bà chủ gian hàng quay đầu nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục thu thập các thứ trong gian hàng.

Ngay khi bà chủ gian hàng quay người lại để làm việc, thì con ma nơ canh bắt đầu hoạt động.

Đôi tay dài ngắn khác nhau của con ma nơ canh vươn ra, đưa đến sau lưng bà chủ gian hàng...

- Đây là người bị hại thứ nhất.

Giang Diễm vừa nhìn lấy băng ghi hình, vừa kích động cùng khẩn trương.

- Nếu vậy, chắc chắn con quỷ kia... vẫn còn ở trong gian hàng bán quần áo.

- Tôi phải nói trước, mặc dù tôi hợp tác với anh nhưng gặp phải nguy hiểm hoặc là có chuyện gì đó đặc biệt xảy ra, vượt qua khỏi sự khống chế của tôi, tôi sẽ không do dự mà bỏ trốn, lúc đó anh cũng đừng có trách vì sao lại bán đứng đồng đội.

Nói xong, Dương Gian tiếp đi vào siêu thị.

(DG: thay đổi một chút nhá, tiệm tạp hóa tổng hợp sẽ được gọi là siêu thị nha...)

Nghiêm Lực nói:

- Đương nhiên, chúng ta hợp tác chỉ để bắt lấy con quỷ, nếu không bắt được coi như hợp tác không thành, ai cũng phải chú ý đến tính mạng của mình mà, ma quỷ là tình huống đặc thù. Ngay cả ngự quỷ nhân* dày dạn kinh nghiệm cũng không có ai dám chắc chắn rằng sẽ bắt được một con quỷ cấp C.

(BT: ngự quỷ nhân bọn mình sẽ đổi thành ngự quỷ nhân nha…)

- Quá tin tưởng vào cấp bậc của lệ quỷ rất dễ dàng tự bẫy chính mình, lúc trước tôi đã gặp phải rồi.

Dương Gian gật gật đầu:

- Nếu anh đã nói thế thì tôi yên tâm rồi.

Dương Gian có quỷ vực, muốn rời khỏi đây chỉ cần ba giây là xong, với cả quỷ vực còn có thể ngăn cản quỷ tập kích hắn.

Ngay cả quỷ gõ cửa đáng sợ như vậy cũng không có cách nào bắt hắn lại, chẳng lẽ con quỷ trong siêu thị lợi hại hơn cả quỷ gõ cửa sao, chính vì có chiêu này để tự bảo vệ nên hắn mới đáp ứng Nghiêm Lực.

Dương Gian nói:

- Thế nhưng vẫn phải bàn bạc trước, nếu bắt được quỷ thì phân chia như thế nào?

- Chúng ta phải bàn bạc, phân chia cho rõ ràng để tránh cho đến lúc đó lại xích mích với nhau.

Nghiêm Lực nói:

- Tiền thì chúng ta chia đôi còn tình báo cũng chia sẻ cho nhau. Vừa rồi cậu cũng đã giúp tôi, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cậu.

Dương Gian gật gật đầu:

- Như vậy cũng được.

- À, hỏi anh một chuyện, địa vị của Cảnh sát Quốc tế rất cao phải không?

Nghiêm Lực kinh ngạc, nhìn hắn một lát và nói:

- Cậu không biết à?

Dương Gian:

- Tôi là người mới, có một số việc còn chưa có kịp hiểu, nếu anh không biết thì thôi vậy, xong chuyện tôi sẽ hỏi liên lạc viên của tôi xem sao.

Nghiêm Lực nói:

- Trước kia tôi có gặp qua Chu Chính, cũng hiểu được một số chuyện, dựa theo chức vị mà nói, đại khái thì địa vị của Cảnh sát Quốc tế bằng với Đội trưởng của một cục cảnh sát trong một khu vực. Nhưng quyền lực thì...rất lớn, bởi vì họ thuộc ngành đặc biệt. Hơn nữa, những năm gần đây mấy chuyện ma quỷ xuất hiện ngày càng nhiều, các quốc gia đang thiếu người đi giải quyết mấy vấn đề đó nên các chỗ nào cũng rất coi trọng những nhân tài này.

- Nước ta lại càng coi trọng hơn, lấy vị dụ như Chu Chính. Lúc trước là Cảnh sát Quốc tế quản lý thành phố Đại Xương, anh ta chỉ cần một cú điện thoại thì ngay lập tức có thể điều động toàn bộ cảnh sát trong khu vực thành phố Đại Xương. Thậm chí đủ khả năng nhờ cả quân độ giúp đỡ nếu như cần thiết, có thể sử dụng vũ khí có quy mô sát thương lớn cũng được... Mà bộ tài chính của thành phố cũng thành lập một quỹ tiền riêng, chuyên môn dùng cho Cảnh sát Quốc tế sử dụng để hành động.

Dương Gian nheo mắt:

- Quyền lợi lớn như thế?

- Thật ra chức vị không cao nhưng quyền lợi lại rất lớn, khiến cho người khác hâm mộ không thôi. Thế nhưng quyền lợi càng lớn thì trách nhiệm càng cao. Muốn duy trì trật tự của một thành phố, giải quyết một chuyện ma quỷ trong thành phố, nói thật, mấy chuyện này..vô cùng khó khăn.

Nghiêm Lực lắc đầu, nói:

- Ngự quỷ nhân, một khi sử dụng quá nhiều lực lượng, sẽ khiến cho lệ quỷ sống lại, đây cũng là tồn tại khó giải quyết.

- Nói toạc ra, thì Cảnh sát Quốc tế đang dùng sinh mạng của bản thân để duy trì trật tự của một thành phố, mặc dù tôi rât hâm mộ quyền lực của Cảnh sát Quốc tế, thế nhưng tôi không vĩ đại được như thế, cho nên tôi không có gia nhập vào.

Dương Gian nhíu mày:

- Chẳng lẽ mỗi thành phố chỉ có một cảnh sát? Đây quả thật là đang làm khó người khác.

Ngoài trừ chuyện của quỷ anh ra, thì hắn đã gặp được ba chuyện ma quỷ rồi.

Nghiêm Lực nói:

- Cũng bởi vì thiếu người, nghĩ lại mà xem, trái đất rộng bao nhiêu? Có bao nhiêu thành phố? Ở khu vực Châu Á, có thể phân cho mỗi thành phố một người là đã không tệ rồi, loại người đoản mệnh như chúng ta, chỉ có mấy tháng, nửa năm là chết, đó còn chưa kể đến chết do mấy chuyện ma quỷ nữa...

- Hơn nữa cũng không phải ai trở thành ngự quỷ nhân đều gia nhập Cảnh sát Quốc tế. Phần lớn đều giống như tôi, sau khi trở thành ngự quỷ nhân lại muốn tự do hành động. Không kể là lợi dụng mấy chuyện ma quỷ để kiếm tiền hay dùng loại năng lực này để thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân, những thứ này đều tốt hơn so với làm Cảnh sát, người phải vất vả để duy trì trật tự, cuối cùng lại chết do lệ quỷ sống lại.