Khủng Bố Sống Lại

Chương 77: Bắt Quỷ

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Lưu đội trưởng nói:

- Đưa quản lý Lý đi đến cục, lấy khẩu cung của ông ta.

Quản lý Lý cảm giác mọi chuyện có gì đó sai sai, ông ta cẩn thận hỏi thăm:

- Lưu đội trưởng, nếu như vụ án này không thành lập hồ sơ thì như thế nào?

Lưu đội trưởng nhìn quản lý Lý và nói:

- Nếu không đủ chứng cứ, sau khi thành lập vụ án và phát hiện ra nguyên cáo là đang hãm hại người khác, chúng tôi sẽ tiến hành bắt ông với tội danh gây nguy hại đến an ninh quốc gia.

Ông ta làm cảnh sát lâu rồi, nghe thấy giọng điệu của quản lý Lý sao lại không biết người này đang lo lắng.

Vụ án này có hơn nửa là giả rồi!

Quản lý Lý hỏi lại:

- Sẽ bị tạm giam à?

- Tạm giam?

Lưu đội trưởng lắc đầu nói:

- Ông đang đùa cái gì thế, gây nguy hại cho an ninh quốc gia ít nhất cũng phải giam giữ hai mươi năm, nếu nghiêm trọng hơn nữa mà nói... Ông có thể đi hỏi người bạn luật sư của ông, ông ta hẳn là sẽ hiểu rõ hơn tôi nhiều. Nếu là trước đây, loại tội danh như thế này cũng tương đương với Hán gian, hậu quả như nào ông cũng rõ rồi đấy.

Quản lý Lý giật mình, sắc mặt trắng bệch, có nghiêm trọng như vậy không?

Đây chỉ là lừa dối bình thường thôi mà, sao có thể đến mức phản bội tổ quốc vậy.

Chuyện này...trên mặt quản lý Lý bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, ông ta lại nhìn về phía Dương Gian, ánh mắt lúc này tỏ ra hoảng sợ.

Người này chắc chắn không thể nào là bảo vệ được...

Dương Gian nói:

- Đừng nhìn tôi làm gì, ông cứ tiếp tục diễn đi.

Quản lý Lý cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nói:

- Anh, anh bạn trẻ, lúc này tôi chỉ nói đùa mà thôi, cái này, chuyện này, vấn đề này cũng không nên tính toán a? Tý nữa tôi mời cậu ăn cơm để xin lỗi, cậu thấy như thế có được không?

Dương Gian nói:

- Không phải là ông muốn tố cáo tôi lừa đảo sao? Sao không tố cáo tiếp đi?

- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, cái đó... Vừa rồi tôi làm con sên hơi xung quá, nên đầu có chút choáng, khiến cho cái miệng phát ngôn lung tung ấy mà, lúc đó tôi không sao khống chế được cái miệng của tôi.

Quản lý Lý nói:

- Cậu nhìn miệng tôi này, hình như tôi không sao điều khiển nó được, có thể lúc nãy tôi bị ma nhập, nhất định là như thế rồi, tôi cũng là người bị hại mà thôi.

Dương Gian nghiêm túc nói:

- Ông rất giỏi a, tôi cũng bắt đầu có chút bội phục ông rồi đấy nhưng con người tôi rất ghét những người bỏ việc giữa chừng, muốn điều tra thì phải điều tra cho rõ ràng, Lưu đội trưởng, ông thấy nên làm gì?

- Đây là đương nhiên.

Lưu đội trưởng gật đầu nói:

- Dẫn vị quản lý Lý này về cục, lập hồ sơ điều tra.

Hai người cảnh sát lập tức đi đến, quản lý Lý bắt đầu hoảng sợ, tay chân mềm nhũn, trực tiếp co quắp trên mặt đất, hiện tại ông ta còn tuyệt vọng hơn so với lúc gặp phải quỷ nữa.

- Ốc sên, gặp lại sau.

Dương Gian phất phất tay:

- Lên đường bình an nhé. Ông cũng đừng có trách tôi, tôi không có làm gì hết a, do ông tự mình làm đấy thôi, hai mươi năm sau, có đi ra ngoài ông cũng đừng oán hận tôi nhé.

- Dương Gian, mày là một tên khốn khϊếp.

Quản lý Lý chảy nước mắt, vừa khóc nức nở vừa mắng, ông ta không có nghĩ đến hậu trường của Cảnh sát Quốc tế lại lớn đến như vậy.

- Dương Gian, lúc trước cậu dẫn người đi ra từ trong tiệm, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Có thể tiết lộ một chút hay không, nếu như có dính líu đến mấy thứ bên bộ phận Cảnh sát Quốc tế thì coi như thôi.

Lưu đội trưởng nhỏ giọng nói:

- Gần đây người mất tích trong cửa tiệm này hơi nhiều nên áp lực có chút lớn, nếu như có sai sót gì thì mong cậu thông cảm.

- Những người mất tích trước đó đã xuất hiện trong cửa tiệm nhưng hiện tại không thể xem đó là người được, hiện giờ trong cửa tiệm vô cùng nguy hiểm. Tôi đề nghị ông nên lập tức phong tỏa nơi này ngay, còn nữa, không được phái người đi vào bên trong để điều tra, bằng không chỉ có vào mà không có ra. Hơn nữa, với dạng vụ án như thế này cảnh sát mấy người đã không đủ năng lực để đảm nhận, chỉ có Cảnh sát Quốc tế mới đảm nhận được. Chỉ là hiện tại Chu Chính chết rồi, người mới còn chưa có đến nên ông cứ phong tỏa lại, sau khi có người đến thì giao lại cho họ tiếp nhận vụ án này.

Xuất phát từ lòng tốt cho nên Dương Gian mới đề nghị như thế.

- Tóm lại, chủ yếu là để giảm bớt số lượng người chết thôi.

- Tôi hiểu rồi.

Lưu đội trưởng gật gật đầu, ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Ông ta lập tức phân phó cấp dưới cách xa nơi này một chút, đồng thời phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh.

Dương Gian nói:

- Hiện tại tôi muốn đi vòa để xử lý một ít chuyện, sẽ không có làm phiền việc phá án của Lưu đội trưởng chứ.

Lưu đội trưởng cười khổ nói:

- Cậu cứ đùa, cậu mới là người phá án, tôi chẳng qua đến để hỗ trợ mà thôi.

Khi nãy đã điều tra qua hồ sơ của Dương Gian, ông ta chắc chắn Dương Gian là thành viên của cục Cảnh sát Quốc tế.

- Nghiêm Lực, đi thôi, chúng ta cùng tiến vào thôi.

Dương Gian cũng không có lãng phí thời gian nữa, lập tức bắt đầu hành động.

Đúng, hắn đã nghĩ kỹ rồi.

Con quỷ này phải bắt cho bằng được.

Hắn không thể trốn tránh cả một đời, hiện tại có cơ hội nằm ngay trước mắt, nhất định phải bắt lấy cơ hội này.

Nghiêm Lực lập tức đi đến, nói:

- Loại người như chúng ta không còn lựa chọn nào khác, có cơ hội thì phải nắm lấy, nếu không chỉ có chờ chết mà thôi.

Dương Gian nhìn cửa tiệm tối tăm trước mặt.

- Đúng như thế, chúng ta không có lựa chọn nào khác.

Trời, đã tối mà ngay lúc này, trong tiệm tạp hóa tổng hợp không có một ai, Giang Diễm vẫn trốn trong phòng giám sát trên tầng 5.

Cô không giám ra ngoài cũng không dám đi loạn.

Bởi vì bên trong còn có một bộ thi thể của Lưu Cường, đang quỳ trên mặt đất, cách đó không xa còn có cái đầu của anh ta nằm ở đó.

Nếu Dương Gian không đến đón, cô chỉ có thể trốn ở đây suốt đời mà thôi.

- Sao đến tận giờ mà Dương Gian vẫn chưa có trở lại, cậu đợi ở bên ngoài lâu như thế để làm gì chứ.

Giang Diễm vừa xem lại băng ghi hình, vừa quan sát lấy cửa ra vào của phòng giám sát, trên mặt hiện lên sự lo lắng cùng hoảng sợ nhưng người còn sót đều được cứu hết rồi, chỉ còn có mỗi một mình cô.

Cô sợ Dương Gian chỉ lợi dụng cô để cứu người kiếm tiền, sau đó sẽ bỏ mặc cô.

- Alo, Dương Gian, cậu có nghe thấy không? Alo.

Giang Diễm có chút nức nở, vừa khóc vừa nói:

- Mau đến cứu tôi với, tôi ngoan như thế, nghe lời cậu như vậy, cậu không thể bỏ mặc tôi được.

Ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến âm thanh của Dương Gian.

- Đừng có ồn ào, tôi nhỏ hơn chị đây, tôi còn chưa khóc, chị lớn thế rồi, gặp có chút chuyện mà đã kêu gào, trừ tuổi có chút lớn ra tâm trí chị đúng là như trẻ con.

- Tìm được chưa? Tìm được con quỷ thật sự chưa? Tôi tiện đường sẽ đi qua đón chị.

Giang Diễm nghe được âm thanh của Dương Gian, lập tức nín khóc, nét mặt ngay tức khắc đổi thành tươi cười, cô có cảm giác vô cùng an tâm, nói:

- Chưa có tìm được thân phận thật sự của con quỷ nhưng theo tôi thấy thì mọi chuyện bắt đầu từ một gian hàng bán quần áo ở tầng 5...