Ta Làm Cẩm Lý Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 67: Thành phố Hải Ly (32)

Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An, “Diệp Trường Phi đuổi theo cô vì điều này sao?”

“Không, chỉ là nhân phẩm của hắn không tốt, thấy tôi xinh đẹp nên nảy lòng tham thôi.”

Phù An An hạ thấp Diệp Trường Phi, đồng thời thuận tiện bày tỏ lòng trung thành của mình, “Chuyện không gian, tôi chỉ nói cho một mình anh thôi, nhưng mà ngay trước thời điểm tôi chạy trốn đã bị họ Diệp kia phát hiện.”

Làm thế nào cô có thể nói với người khác một cách tùy tiện được.

Cô nói với Phó Ý Chi bởi vì Diệp Trường Phi đã biết về nó. Lỡ như sau này Diệp Trường Phi nói cho anh ấy biết, không bằng tự mình nói cho anh biết thì tốt hơn. Theo sự quan sát của cô từ trò chơi trước, Phó Ý Chi trông không giống như một người sẽ cướp đi không gian của cô.

Hơn nữa, với điều kiện hiện tại, anh đang ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất trong khách sạn Lạc Luân của thành phố Hải Ly, có tất cả đãi ngộ của một khách hàng VVIP.

Là một người chơi nhân dân tệ thật sự… Phù An An ghen tị tới mức không nói được thành lời.

“Anh Phó, anh có thiếu đồ trang sức đeo chân hay không? Cái loại luôn may mắn đến nỗi lúc nào cũng có thể nhặt được đạo cụ không gian ấy.”

Phó Ý Chi cầm khăn ăn lên lau miệng, "Chỉ còn năm ngày trước khi trò chơi kết thúc, bắt đầu từ ngày mai tòa nhà sẽ đóng cửa. Ngoại trừ ba tầng trên, tốt nhất cô không nên đi những nơi khác."

Còn về vụ trang sức đeo chân, anh không suy nghĩ một chút nào sao?

Phù An An mắt lom lom nhìn Phó Ý Chi rời đi, đầu bếp người nước ngoài bên cạnh cô đi tới nhìn cô với một nụ cười.

Phù An An chỉ chỉ cái đĩa trống trước mặt, không quá lưu loát nói: “One more, please!”



Thời gian ăn tối tuyệt vời đã qua, nằm xuống trong chiếc chăn mềm mại và ấm áp, Phù An An dùng khuôn mặt cọ cọ gối nằm, thực sự quá hạnh phúc.

Người chơi nhân dân tệ độc ác! Mong muốn được ôm đùi của Phù An An lại tăng lên.

Thành phố Hải Ly ngày thứ hai mươi sáu.

Phù An An bị Phó Ý Chi gọi vào trong phòng.

“Không gian của cô vẫn có 6 ngăn à?”

“Ừm.” Phù An An gật đầu, nắm lấy cơ hội nói: “Anh Phó, anh xem tôi có nhiều hơn người khác hai ngăn, anh xác định mình không cần cái trang sức chân ưu tú như vậy sao?”

Phó Ý Chi liếc nhìn cô sau đó mở một căn phòng nhỏ ở trong phòng.

"Cho những thứ này vào đi." Một số đồ ăn nén của quân đội, nhiều loại súng và đạn dược, bộ dụng cụ y tế nước ngoài có ký tự màu trắng trên nền đen, xuồng cứu sinh nén đặc biệt, nhiên liệu dễ mang theo ...

Đối chiếu với những thứ này, Phù An An cảm thấy tất cả những thứ trong không gian của mình đều là rác rưởi. Lấp đầy mọi khoảng trống bằng nguồn vật tư của Phó Ý Chi, Phù An An đột nhiên cảm thấy mình vô cùng giàu có. Hạnh phúc của những người chơi hệ nhân tệ nằm ngoài sức tưởng tượng của những người chơi bình thường.

Phù An An nhìn Phó Ý Chi thật sâu, muốn khắc sâu hình dáng của anh trong tâm trí. Một tay chơi giàu có như vậy, ai lại không muốn ôm đùi một cái.

Phó Ý Chi: “…”



Đi theo đại lão hưởng phúc nên Phù An An không có chuyện gì để làm, thế là ghé vào bên cửa sổ ngẩn người.

Nhìn thấy ngày càng nhiều xác chết nổi trên mặt nước, cô chợt nhớ đến tình hình hiện tại. Tại sao Phó Ý Chi và Diệp Trường Phi đều muốn phong tỏa tòa nhà. Bây giờ nước ngập không lên tới nổi chỗ của bọn họ, NPC cũng không tới được, vật tư thì dồi dào, ngoại trừ một cái tai hoạ ngầm là bão thì năm ngày cuối cùng này chắc là những ngày dễ chịu nhất.

Đáng ngạc nhiên hơn nữa là ngày thứ hai mươi bảy ở thành phố Hải Ly, trận mưa lớn kéo dài hơn hai mươi ngày bỗng nhiên ngừng hẳn.

Trên đầu trời xanh mây trắng trải dài nghìn dặm, ánh mặt trời đã lâu không thấy dần bao phủ toàn bộ thành phố Hải Ly.

Những công dân còn sống sót cảm thấy giống như đang mơ, nhiều người trong số họ rơi vào trạng thái xuất thần rồi sau đó khóc to vì sung sướиɠ.

Trước kia nắng gắt, bọn họ có bao nhiêu khát vọng muốn trời mưa xuống, sau khi mưa to rơi xuống thì bọn họ lại dâng lên một nỗi sợ hãi khủng khϊếp với trời mưa.

Việc này đã hoàn toàn đánh lừa được Phù An An, "Anh Phó, chúng ta đã vượt qua trò chơi rồi sao?”

“Nằm mơ đi.” Phó Ý Chi lạnh nhạt nói.

Tia nắng hiếm hoi rọi vào mặt anh, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió vẫn thổi, khuấy động mặt nước đυ.c ngầu, vỗ nhẹ vào những bức tường còn sót lại.