Buổi chiều.
Ở bên ngoài có rất nhiều người đang đi bè gỗ và thuyền.
Mọi người bắt đầu phơi quần áo ướt và thu thập tất cả những gì còn có thể sử dụng được ở trên mặt nước. Mặc dù bầu không khí tang thương và sợ hãi vẫn bao trùm toàn bộ thành phố Hải Ly, nhưng cảm giác chán nản và tuyệt vọng đang dần dần tan biến.
Phù An An đẩy cửa sổ ra và nhìn xuống dưới.
Bức tường sạch sẽ và ngăn nắp bên ngoài khách sạn Lạc Luân đã bị nước mưa làm cho loang lổ, có một vệt nước do nước mưa thấm vào khá nổi bật hiện lên trên đó.
Phù An An thấy khoảng cách từ vệt nước đó đến mặt nước chỉ bằng một cái nắm tay thì lập tức ngẩn người…
Mực nước đang thấp xuống sao?
…
Mực nước không chỉ thấp xuống, mà nó còn thấp xuống với tốc độ cực kì nhanh.
Xế chiều ngày thứ hai mươi bảy ở thành phố Hải Ly, độ cao so với mực nước của khách sạn Lạc Luân là 10 tầng.
14 giờ chiều: Độ cao so với mực nước của khách sạn Lạc Luân là 9,5 tầng.
15 giờ chiều: Mực nước tiếp tục hạ xuống đến 8,5 tầng.
Tốc độ rút đi của nước lũ cực kì nhanh, vậy nên không đến 19 giờ tối, mực nước chỉ còn cỡ nửa tầng lầu. Nước mưa tồn đọng trong hơn 20 ngày, chỉ mất một buổi chiều đã thối lui gần như hoàn toàn.
Sau trận lũ lụt, thành phố trở thành một mớ hỗn độn. Những người còn sống len lỏi qua các xác chết và bùn đất, đôi mắt tê dại và trống rỗng, trông bọn họ chẳng khác nào những cổ máy đang tìm kiếm vật tư sinh tồn còn sót lại bên trong đống đổ nát.
Những điều này giống như cảnh tượng sau một cơn thảm hoạ, Phù An An nhìn vào dòng chữ đỏ được viết trên cuốn sổ nhỏ.
Mới có 27 ngày thôi mà?
Buổi tối lúc 20 giờ, lũ lụt đã rút đi hoàn toàn.
Người đi bên ngoài càng lúc càng nhiều, bọn họ đang nóng lòng quay về xem xét tình hình ở nhà, bên trong khách sạn Lạc Luân còn lại khá ít người tị nạn.
Phù An An cũng đi xuống. Lúc này thời tiết đã mờ tối, trên đường cái tất cả đều là những nạn dân đang kéo cao ống quần mang theo người nhà đi trên đường.
Tất cả những điều này bình thường đến mức có hơi bất thường.
“Đại ca, tôi nói điều này có thể anh không tin, nhưng tôi cảm giác được trò chơi này nó muốn nghẹn lại một lúc để tung ra đại chiêu đó.”
Phù An An khoanh tay rất không có hình tượng đứng tựa ở một bên.
Phó Ý Chi khẽ nhíu mày, “Đứng cho đàng hoàng.”
Phù An An nghe anh nói vậy, lập tức đứng nghiêm.
Phù An An dường như muốn viết ba chữ “muốn ôm đùi” thẳng lên mặt mình, cô nghe lời Phó Ý Chi còn hơn cả giáo viên chủ nhiệm thời cấp 3 của mình ấy chứ.
…
Ban đêm. Gió lớn thổi khắp nơi. Từ đằng xa truyền đến tiếng vang kịch liệt, lại không có tiếng mưa rơi ban đêm nên hết sức vang dội.
Chuyện gì vậy?
Phù An An hốt hoảng rời khỏi giường.
Hôm nay trăng vô cùng tròn, ánh trăng dường như bao trùm toàn bộ thành phố Hải Ly.
Nhìn theo ánh trăng, Phù An An nhìn thấy một vệt sáng ở xa cuối chân trời.
Tiếng động đinh tai nhức óc vẫn còn đó, đồng thời nếu nghe kỹ sẽ thấy còn có những âm thanh khác bên trong.
Rì rào… đó là âm thanh của nước.
Phù An An thu hồi tầm nhìn phía xa ánh mắt nhìn xuống dưới, lũ lụt biến mất ban ngày đã quay lại, hung hăng đánh vào mặt tường.
Ngay sau đó, một làn sóng cao hơn 10 tầng đánh tới từ xa.
Vừa nhanh lại vừa mãnh liệt…
Khách sạn Lạc Luân, nơi từng tiếp đãi ba vị thủ tướng và bốn vị tổng thống, được mệnh danh là toà nhà vững chắc nhất tại thành phố Hải Ly, vẫn hơi rung chuyển một chút.
Đó là sóng thần!
Thắc mắc cả một buổi chiều đột nhiên được giải đáp, Phù An An tự tát vào mặt mình và thầm mắng tại sao cô lại quên mất điều này!
Ngày đầu tiên tiến vào trò chơi, tin tức và các biểu ngữ chào mừng đều gợi ý đến một việc…
Thành phố Hải Ly nổi tiếng là một thành phố du lịch ven biển!
Nước biển lùi lại nhanh chóng chính là điềm báo cho việc sóng thần đang ập đến.
Phù An An nhìn “vệt sáng” không quá rõ ràng ở cuối chân trời đó, bỗng dưng có cảm thấy có một dự cảm không lành.
"Anh Phó!"
Phù An An chạy ra ngoài, đang định nói với Phó Ý Chi về phát hiện quan trọng này, nhưng khi cô vừa mở cửa ra đã bị hai tên lính đánh thuê cường tráng khiêng đi.