“Vậy không được!!” Bạch Hiểu Hiểu theo bản năng liền từ chối.
Cát Phỉ mắt híp lại cười nói: “Như thế nào? Trong lòng vẫn có anh ấy, luyến tiếc anh ấy, đúng không?”
Bạch Hiểu Hiểu vội đứng lên, hoảng loạn nói: “Sao có thể!! Nhưng cậu là bạn tốt nhất của mình, cậu muốn cùng chồng trước của mình ở bên nhau, hai chúng ta về sau gặp mặt sẽ rất xấu hổ a!!”
“Chồng trước? Cậu thật sự muốn ly hôn với Phó Hi a?!” Cát Phỉ khϊếp sợ nói.
“Không ~ không có, mình hiện tại cũng rất loạn chính mình cũng không biết mình muốn làm cái gì!”
Bạch Hiểu Hiểu nói lời thật lòng, tuy rằng cô cảm thấy kết hôn cùng Phó Hi rất an nhàn, nhưng lại cảm thấy, tính tình hai người không hợp nhau, anh thật sự quá nhàm chán, không thú vị, mặc dù hai người trải qua cuộc sống vợ chồng, những ngày đó liếc mắt một cái cũng có thể đoán ra.
Nghĩ đến cả đời cứ như vậy trôi qua, cô lại cảm thấy không cam lòng.
Ở lại nhà Cát Phỉ tới mười giờ, Bạch Hiểu Hiểu mới trở về, bởi vì Phó Hi làm việc và nghỉ ngơi luôn đúng giờ, đúng 10 giờ là anh sẽ lên giường ngủ, lúc cô trở về, là có thể tránh được xấu hổ.
Ai ngờ, sau khi trở về vừa mở cửa ra, Phó Hi đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, lại vừa lúc từ phòng bếp, mẹ cô bưng canh ra, nhìn thấy cô vội hô: “Hiểu Hiểu, con về rất đúng lúc, mau tới uống canh, mẹ nhờ người mang từ Thanh Hải về, rất khó tìm đó.”
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Bạch Hiểu Hiểu sau khi ngồi xuống giả vờ cười nói.
“Mẹ không tới! Khi nào mới có thể bế cháu ngoại!! Tiểu Phó lại đây, các con mỗi người một chén, mau thừa dịp còn nóng uống đi.” Mẹ Bạch ân cần đưa cho Phó Hi.
Bạch Hiểu Hiểu nhìn nước canh màu nâu trước mắt, ghét bỏ nói: “Này là canh gì a, mùi vị rất khó ngửi.”
“Là canh bổ, con đừng nhìn màu sắc khó coi, nhưng rất quý đó, trong này có lộc nhung, lộc tiên, lộc huyết rất bổ a! Mau nhân lúc còn nóng uống đi!” Mẹ Bạch đem chén đưa cho hai người, hận không thể bóp mũi bọn cô rót hết vào.
Bạch Hiểu Hiểu từ nhỏ sợ nhất chính là mẹ cô, không phải vì mẹ cô đáng sợ, chủ yếu là vì bà nói quá nhiều, chỉ cần không nghe theo bà, bà có thể kiên trì nói không ngừng, nói đến khi cô đồng ý mới thôi.
Vì để lỗ tai thanh tịnh, Bạch Hiểu Hiểu đưa mắt ra hiệu cho Phó Hi, hai người tiếp thêm tinh thầ, đem canh uống sạch.
Rồi sau đó, mẹ Bạch đem Hiểu Hiểu kéo đến một bên, nhỏ giọng nói: “Mẹ thấy hai người các con hiện tại không có con, tuyệt đối không phải như lời bà thông gia nói là con có vấn đề, con tuổi còn trẻ như thế sao có thể có vấn đề gì, Phó Hi nó cũng đã 30, lực bất tòng tâm cũng là bình thường, đêm nay mẹ hầm canh đại bổ cho các con, buổi tối sau khi làm xong chuyện kia, con đứng chổng ngược một lúc, mẹ tin nhất định lần này các con có thể mang thai.”
Bạch Hiểu Hiểu đỏ mặt nói: “Mẹ! Mẹ nói bừa cái gì vậy, chúng con khi nào muốn có con, mẹ đừng lo lắng a! Có phải dạo này mẹ không có chuyện gì làm a? Đi nhảy ở quảng trường không tốt sao?”
“Mẹ lo lắng cái gì con còn không biết sao? Làm như lời mẹ nói, hôm nay mẹ ngủ ở phòng bên cạnh phòng các con, nếu mẹ không nghe thấy động tĩnh gì, mẹ liền ở lại đây đến khi con mang thai mới thôi!!” Mẹ Bạch nói thẳng.
Rồi sau đó gân cổ lên lướt qua Bạch Hiểu Hiểu, cười hỏi Phó Hi: “Tiểu Phó a, mẹ ở lại chỗ các con một thời gian, con không ngại chứ.”
Không chờ Phó Hi trả lời, Bạch Hiểu Hiểu rũ đầu trả lời: “Được được, con sẽ làm theo, ngày mai mẹ về đi, mẹ ở đây làm ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng của bọn con a!!”
Buổi tối, Bạch Hiểu Hiểu chỉ đành tới phòng ngủ chính cùng Phó Hi, đến 11 giờ, mẹ Bạch không nghe thấy động tĩnh từ phòng ngủ chính, gửi WeChat thúc giục Bạch Hiểu Hiểu.
“Phó Hi... Anh có thể phối hợp diễn một tuồng kịch với em không? Chỉ cần phát ra tiếng là được.” Bạch Hiểu Hiểu đỏ mặt nói với Phó Hi đang ngủ trên sàn nhà.