Trên màn hình TV trong phòng khách, hình ảnh đôi nam nữ đang kịch liệt dâʍ ɭσạи, Bạch Hiểu Hiểu ngồi trên thảm, thân mình dựa vào sô pha, tóc đẹp rơi trước ngực, đôi chân thon dài hơi hơi tách ra, ngón tay mảnh khảnh duỗi đến giữa hai mảnh phấn nộn màu mỡ, trên dưới xoa nắn, trong dũng đạo dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng trào ra, theo âʍ ɦộ chảy tới giữa kẽ mông.
Môi anh đào của Bạch Hiểu Hiểu khẽ nhếch, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, cùng hình ảnh AV kiều suyễn đan chéo vào nhau, kɧoáı ©ảʍ từng đợt vọt tới, vào lúc cao trào sắp đến, răng rắc tiếng khoá cửa truyền đến, chỉ là thanh âm quá nhỏ, Bạch Hiểu Hiểu lại quá nhập tâm, căn bản không nghe thấy.
Thẳng đến khi cửa phòng kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu rọi trên mặt cô, đem tấm rèn đóng chặt trong phòng chiếu sáng , Bạch Hiểu Hiểu theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa phòng, trông thấy thân hình cao lớn của ông xã mình, đứng ở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí xấu hổ tới cực điểm, vẫn là Phó Hi phản ứng lại trước, nhanh chóng đóng cửa lại.
Bạch Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội đem tay từ giữa hai chân rút ra, cuống quít tìm điều khiển từ xa đem màn hình tắt đi.
Còn may cô vẫn mặc váy ngủ, vừa đứng dậy, váy tự động rũ xuống, che đi hạ thân không mặc gì, đỏ mặt ậm ừ hỏi: “Anh... Hôm nay sao anh về sớm vậy?”
Anh luôn sáng đi chiều về, kết hôn một năm cơ hồ chưa từng về nhà sớm, Bạch Hiểu Hiểu mới dám không kiêng nể gì mà trong phòng khách tự an ủi như vậy.
“Có chút không thoải mái, cho nên về trước.” Phó Hi buông túi công văn, thay dép lê, bình tĩnh đáp lại, thanh âm ôn nhuận trước sau như một.
Đi tới trước mặt Bạch Hiểu Hiểu, mặc dù anh cố gắng bình tĩnh, đáy mắt vẫn ẩn ẩn bốc lên du͙© vọиɠ, che lấp không được, hầu kết lăn lộn, giọng nói khàn khàn hỏi: “Muốn anh giúp em sao?”
Dứt lời, ánh mắt anh rơi xuống các loại đồ dùng tình thú trên bàn trà.
Bạch Hiểu Hiểu nháy mắt mặt đỏ đến mang tai, loại tình huống xấu hổ này lại bị anh bắt gặp, anh khẳng định sẽ cảm thấy mình cơ khát khó nhịn, cô thực muốn tìm cái lỗ chui xuống.
“Không! Không cần!! Em có hẹn với Cát Phỉ đi uống trà, em đi thay quần áo rồi ra ngoài!!” Bạch Hiểu Hiểu nói linh tinh, nói xong bụm mặt, một đường chạy chậm đến phòng ngủ của mình, sau đó phanh một tiếng đóng cửa lại.
Trời ơi!! Cô không muốn sống nữa! Sao chuyện mất mặt như vậy lại bị Phó Hi nhìn thấy a!
Tuy nói anh là ông xã của mình, bọn họ cũng kết hôn gần một năm, nhưng chưa từng sinh hoạt vợ chồng, bọn họ thậm chí tay cũng chưa từng nắm qua, so với người xa lạ thì quen thuộc hơn một ít mà thôi.
Tại sao lại đến nỗi như vậy, Bạch Hiểu Hiểu thừa nhận chuyện này đều là do cô, cô cùng Phó Hi là xem mắt kết hôn, lúc trước cô chỉ là ôm tâm lý kết hôn với ai đều được, mới cùng Phó Hi ở chung.
Huống hồ điều kiện của Phó Hi, ba mẹ cô rất vừa lòng, vóc dáng cao lớn diện mạo anh tuấn, lại có công việc tốt lương cao, có nhà có xe, đối với điều kiện của Bạch Hiểu Hiểu mà nói, quả thực là con rùa vàng.
Về việc tại sao điều kiện tốt như vậy, lại cùng cô xem mẳt, chủ yếu vẫn là vì khi còn nhỏ bọn họ đã làm hàng xóm mấy năm, khi đó Phó Hi mười tám, cô mười ba, thành tích tốt lại đẹp trai, cô khi đó tự nhiên rất thích, cả ngày đi theo sau mông anh.
Nhưng vào năm thứ hai anh đã xuất ngoại đi du học, về sau hai người không còn gặp lại nữa, đã sớm trở nên xa lạ, thẳng đến một năm trước, Phó Hi tới xử lý tài sản, đυ.ng phải mẹ cô, bị bà lôi kéo hỏi đông hỏi tây.
Biết được Phó Hi vẫn còn độc thân, lập tức thu xếp cho anh cùng mình xe mắt, Phó Hi xuất phát từ lễ phép liền đáp ứng, hai người sau khi gặp mặt khả năng đều cảm thấy đối phương cũng không tệ lắm, liền tiếp tục ở chung.
Lại sau đó, liền mơ màng hồ đồ mà kết hôn.