Phạn kiều nửa mê nửa tỉnh, ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo, không biết vì sao dị năng trong người khó có thể áp chế được muốn bộc phát ra ngoài.
Phạn kiều thầm nghĩ có gì đó không ổn, nếu hắn bỏ chạy vào lúc này thì có thể sẽ thu hút nhóm người đang đuổi gϊếŧ hắn, hắn cũng không quan tâm lắm đến việc đánh thức mình ngay lập tức, đầu óc hắn đều dùng để ổn định năng lực muốn bộc phát của mình.
Diệp Húc đưa hắn đi đến khách sạn ở trong ngõ, trả thêm một khoản tiền để không cần đăng ký thân phận, mang theo Phạn Kiều bất tỉnh nhân sự trong vòng tay đi lên trên lầu, tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© ngay lập tức phát huy tác dụng.
Diệp Húc ném người nam sinh lên giường, cũng không thèm đi tắm rửa, suy nghĩ một chút bèn thì thầm vào bên tai người nam sinh: “Xin lỗi.”
Sau đó đôi chân dài bước một bước, thế mà cậu thực sự cưỡi lên eo bụng của Phạn kiều, rãnh mông của cậu áp vào côn ŧᏂịŧ đang ngủ say của Phạn kiều qua lớp quần: “Ưʍ..... Nóng quá..... Làm sao lại có thể như thế được?”
Cậu mở rộng hai chân, chống tay lên cọ xát vào người Phạn kiều một lúc lâu, tiểu Diệp Húc ở phía trước đã trướng đau,.
Cậu dùng ngón tay móc quần một cách bất lực, động tác nhanh chóng cởi chiếc quần vướng víu ra, vạt áo áo hoodie màu đen che khuất đi cặp mông, chỉ có thể nhìn thấy hai bắp đùi thon dài trắng nõn đung đưa qua lại lúc ẩn lúc hiện.
Cơ thể này chưa từng trải qua chuyện giường chiếu, phản ứng ngấy ngốc non nớt đáng yêu.
Thấy Phạn kiều vẫn còn ở trạng thái nửa cứng, cậu liền gấp gáp không chờ được đưa tay vuốt ve bộ phận đó của Phạn kiều, dùng những ngón tay có đường nét rõ ràng của cậu xoa nắn côn ŧᏂịŧ nửa cứng nửa mềm kia của hắn.
Sắc mặt Diệp Húc thất thường, không dám đi nhìn thẳng vào vật đó, nhưng trong người lại nóng kinh khủng, nhiệt độ trong lòng bàn tay cậu nhanh chóng truyền đến công cụ gây án của Phạn kiều.
Cả người hắn run lên, lông mày nhíu chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nghĩ rằng chính là mấy người côn đồ đang giở trò quỷ, nhưng vừa mở mắt ra lại bởi vì hoa mắt chóng mặt mà nhìn không thấy bộ dáng côn đồ đó như thế nào, hắn chỉ biết rằng đối phương là một người con trai.
Phạn kiều tự nhận định cho rằng hắn là một người thẳng nam, khi ý thức được rằng kẻ đang làm chuyện đó với hắn lại là một người con trai, tâm trạng của Phạn kiều rơi thẳng xuống đáy vực, trong nháy mắt sát khí lan rộng ra ngoài.
Diệp Húc không để ý chút nào, lúc này cả người cậu nóng như lửa đốt cũng chỉ có thân thể Phạn Kiều mới có thể làm cho cậu hạ nhiệt một chút, vốn dĩ Phạn Kiều đã buồn nôn đến sắp mềm xuống.
Nhìn Diệp Húc vội vàng như vậy còn tưởng rằng người này xảy ra chuyện gì không ổn, cúi người cố gắng lắng nghe nhịp tim của Phạn Kiều, vì vậy một mùi thơm nhè nhẹ bị nhiễm hơi thở thiêu đốt như có như không bay thoảng qua chóp mũi của Phạn Kiều.
Phạn Kiều sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới mình trước khi ngất đi đã cắn người ta một ngụm, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng mà Diệp Húc cũng không chú ý đến sự bối rối ngượng ngùng của Phạn kiều, lại lần nữa đưa tay đến đũng quần của Phạn Kiều.
Nhưng cậu lại không dám đi nhìn vào mặt Phạn kiều, vì vậy cậu vùi mặt vào hõm vai hắn, mùi hương thơm nhàn nhạt kia lập tức bao bọc lấy Phạn Kiều.
Chàng trai trẻ tinh thần phấn chấn, gần như ngay lập tức dựng đứng lên, chàng trai trẻ này vừa dài lại vừa to cắn bản là Diệp Húc không thể hoàn thành nắm lấy nó bằng một tay.
Cậu kinh ngạc hô một tiếng, lẩm bà lẩm bẩm trong tiềm thức: “To quá…..”
Phạm Kiều nghe được, giọng nói kia có chút khàn khàn thế nhưng nghe lại rất nhẹ nhàng, mềm mại không biết vì sao thiếu niên cảm thấy mình cũng có chút nóng bỏng hoảng hốt.
Diệp Húc do dự một chút, đầu óc vốn dĩ bị du͙© vọиɠ làm cho chóng mặt trở nên rõ ràng hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn chút nào.
Cậu cư nhiên lại cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của Phạn Kiều đi đo lường một phen, sau đó lại đưa tay ra so sánh với bụng của cậu, cậu ngây người sửng sốt một lúc lâu:
“Không được..... Thế này thì…. Sẽ bị cᏂị©Ꮒ hỏng mất.”