Trọng Sinh Trở Lại Khi Mới Nhậm Chức

Chương 49

Ngược lại, Lý Cảnh Hoà vốn tưởng rằng mình vẫn mạnh mẽ như trước, vậy nên lại càng thân mật với Lô Vãn hơn, ông ta nắm lấy tay nàng, thuận miệng ban thưởng.

Trên xe ngựa hồi cung, Thịnh Tuyết Tản ở bên cạnh nhắc nhở vài câu, nói là để tránh triều thần tiếp giá ở cửa cung phát hiện Lý Cảnh Hòa và Lô Vãn ngồi cùng một xe, như vậy sẽ không hợp lý, hơn nữa còn gây rắc rối cho hậu cung, cho nên cuối cùng Lý Cảnh Hòa vẫn một mình ngồi xe ngựa. Mấy chiếc xe ngựa phía xa đi theo sau xe của ông ta, dẫn theo Lô Vãn và mỹ nhân mới được tuyển chọn tiến cung.

Ðêm hôm qua Lô Vãn mệt mỏi, cho nên nàng dựa vào người Lê Nô ngủ. Lê Nô cũng khổ, đã mấy đêm rồi nàng ấy không được ngủ ngon. Sợ nửa đêm Lý Cảnh Hòa tỉnh, nhưng sợ liều lượng thuốc quá lớn sẽ trực tiếp gϊếŧ chết Lý Cảnh Hoà, cho nên nàng ấy đành phải thức cả đêm để kịp thời bổ sung thuốc.

Lô Vãn ôm Lê Nô, hứa sau này nàng ấy xuất giá sẽ giúp nàng ấy trông con. Lê Nô im lặng, không dám nghĩ đến cảnh tượng Lô Vãn và Thịnh Tuyết Tản giúp mình trông con.

Xe ngựa lắc lư, khi Lô Vãn tỉnh dậy xe ngựa đã tới ngoài cổng cung.

Ðể thể hiện sự tôn kính của mình với Hoàng Thượng, hàng trăm văn võ bá quan đã có mặt ở cổng cung từ sớm. Hoàng hậu và Thái hậu đứng đầu, nhìn Lý Cảnh Hòa xuống xe trước, Lô Vãn chậm chạp nhưng vẫn xuống xe ngựa, nàng đi cùng nhóm mỹ nhân, dù sao nàng không muốn mình lại bị đám quan văn dâng tấu mắng chửi. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn bị mắng. Nhưng người bị mắng không chỉ có duy nhất một mình nàng, một nửa số người mắng nàng, nửa người mắng Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản đi theo bên cạnh Hoàng Thượng, hắn nhìn từng quan văn với ánh mắt lạnh lùng khiến bọn họ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Trong Ngự Thư Phòng có cựu thần khóc lóc kể lể Lý Cảnh Hòa không biết cấp bậc lễ nghĩa, bỗng dưng chạy đến biệt viện bên kia sống hơn một tháng, còn không dẫn theo Hoàng hậu và Thái hậu, mà chỉ dẫn theo một phi tần. Lý Cảnh Hoà xoa mi tâm, ông ta nhìn những quan viên cậy già lên mặt là lại thấy đau đầu, khi thật sự có chuyện gì đó thì không thấy bọn họ phát biểu bày mưu, nhưng nếu ông ta làm chuyện gì đó thì lại nhảy ra nói là không hợp lý, trái với đạo đức.

Mà vũ cơ kia vẫn được vào cũng, nhờ Lô Vãn cầu tình cho nên nàng ta vẫn được chấp nhận mà không bị làm khó dễ. Ngày hôm sau, khi nàng ta đến thỉnh an Hoàng hậu, nàng ta mới biết Dao phi được sủng ái như thế nào, một phòng toàn người đẹp, từ người có địa vị thấp đến quý phi quyền thế ngập trời đều đến cung của Hoàng hậu thỉnh an từ sớm, nhưng Dao phi lại không đến.

Cung nữ mà Hoàng hậu phân bổ cho nàng ta là một bà già trong cung, dưới sự giải thích của cung nữ, nàng ta mới biết Dao phi thật sự có đặc quyền lớn như thế nào. Nghĩ đến việc mình vu oan cho Dao phi ở biệt viện bên kia, nếu lúc đó Dao phi thật sự tính toán với mình, vậy có lẽ nàng ta đã trở thành đống xương khô ở biệt viện kia rồi.

“Nhưng chủ tử đừng lo, Dao phi nương nương chưa bao giờ trở mặt với người trong hậu cung, nàng cũng không thường xuyên đi lại trong cung, ngày thường cũng không gặp được nàng đâu.” Nha hoàn kia cho rằng nàng ta e sợ quyền lực to lớn của Dao phi nương nương, cho nên an ủi khuyên giải nàng ta vài câu.

Ngự Lâm Quân đã phá được án, không biết bắt được phạm nhân ở đâu, sau khi nhốt vào nhà lao dùng nghiêm hình tra tấn vài ngày, thì tên trộm kia đã thừa nhận mình là người ám sát Dao phi nương nương ngày hôm đó.