Trọng Sinh Trở Lại Khi Mới Nhậm Chức

Chương 48

Thịnh Tuyết Tản nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lô Vãn, nhìn nàng cầu xin tha thứ nhưng thần trí đã bay xa, hắn chỉ muốn tiếp tục ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng vào lúc này, cũng không cho ngựa dừng lại, mà để âʍ đa͙σ của nàng co thắt lại theo mỗi lần lên xuống trên lưng ngựa khi ngựa chạy, hắn ác ý chơi đùa trái phải cái miệng của nàng.

Hai chân Lô Vãn không thể dựa vào yên ngựa, mà ngồi vắt qua giữa hai chân Thịnh Tuyết Tản, hai chân nàng đặt trên hai chân hắn, dưới hông lơ lửng trên không, không có sức lực, nàng chỉ có thể bám chặt vào Thịnh Tuyết Tản.

Bàn tay của Thịnh Tuyết Tản ôm lấy thắt lưng nàng, cánh tay ôm vai và cổ Thịnh Tuyết Tản mang lại cảm giác an toàn cho nàng, nhưng tay kia của Thịnh Tuyết Tản vẫn tiếp tục đùa nghịch, cảm giác không trọng lượng và kɧoáı ©ảʍ lần lượt đan xen với nhau, nàng không có lòng dạ nào quan tâm xem con ngựa đã đi được bao xa nữa, nàng chỉ còn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ vô tận khiến nàng không thể chịu đựng được.

Mỗi lần ngựa lên xuống đều khiến ngón tay của Thịnh Tuyết Tản đi vào sâu hơn, biên độ đâm rút dứt khoát mạnh mẽ như vậy khiến nàng vô thức ngẩng cổ lên, vài giọt nước mắt sinh lý rơi xuống, dưới ánh trăng nàng giống như một nữ thần bị sỉ nhục mang vẻ đẹp lạnh lùng nhưng sa đọa.

“Vãn Vãn thật thích khóc.” Giọng nói của Thịnh Tuyết Tản khàn khàn: “Phía trên và phía dưới đều thích khóc.”

Hắn thật sự rất thích dáng vẻ này của nàng. Nàng chưa bao giờ nói không với hắn, chỉ cần cầu xin một chút, nàng sẽ luôn thỏa mãn mọi ảo tưởng của hắn.

“Không phải... Còn không phải chàng...” Lô Vãn lại cúi đầu xuống, cọ nước mắt lên cổ áo của Thịnh Tuyết Tản: “Mỗi ngày đều bắt nạt ta sao.”

Thịnh Tuyết Tản áy náy hôn nàng, Lô Vãn bị hôn đến khó mà thở được, nhưng động tác phía dưới chưa từng dừng lại, trước khi ngựa chạy sâu vào rừng, Lô Vãn không thể chịu đựng được nữa. Nàng bóp chặt vai Thịnh Tuyết Tản, thét chói tai rồi bắn ra. Khi nước da^ʍ từ từ chảy ra, tay Thịnh Tuyết Tản cũng rút ra, lướt qua eo nàng, khiến nàng run rẩy không thôi.

Thịnh Tuyết Tản liếʍ ngón tay mình, sau đó lại hôn nàng, mang theo hương vị của nàng, cùng nàng triền miên.

“Nàng có thích cưỡi ngựa không?” Thịnh Tuyết Tản giúp nàng thắt lại đai lưng.

Lô Vãn khẽ thở hổn hển, khịt mũi, ôm lấy Thịnh Tuyết Tản không nói gì.

Thịnh Tuyết Tản cũng đưa tay vòng qua eo nàng, siết chặt dây cương, xoay ngựa lại: “Bên ngoài trời lạnh, chúng ta về sớm thôi.”

Lô Vãn thấp giọng trả lời, mặc dù Thịnh Tuyết Tản không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, nhưng mỗi lần nhấp nhô lên xuống khi ngựa chạy luôn khiến nàng cảm thấy bên dưới có gì đó rất lạ, bên dưới có nước từ từ chảy ra, làm nàng có chút không kiên nhẫn mà vặn hông.

“Sao vậy, nàng thấy khó chịu ở đâu à?” Lúc này Thịnh Tuyết Tản thế nhưng lại rất thân mật cúi đầu xuống hỏi nàng.

Lô Vãn véo da thịt quanh eo hắn, chỉ nói muốn trở về tắm rửa.

Trong suối nước nóng, Lô Vãn bị Thịnh Tuyết Tản đè lên mép hồ, mỗi khi đầu lưỡi của Thịnh Tuyết Tản nghiền vào rồi mυ'ŧ lấy nhuỵ hoa của nàng đều khiến Lô Vãn không thể chịu được, tiếng rêи ɾỉ cứ tiếng này cao hơn tiếng khác, cuối cùng bắn hết lên mặt Thịnh Tuyết Tản.

Trong hơn một tháng ở biệt viện, đêm nào Lô Vãn và Thịnh Tuyết Tản cũng quấn lấy nhau. Thịnh Tuyết Tản là thái giám, nhưng Lô Vãn lại không phải. Một đêm thân mật mấy lần, đến lúc trở về mặt nàng cũng đã gầy đi mất một vòng. Ban đêm, Thịnh Tuyết Tản vuốt ve khuôn mặt của Lô Vãn, hắn nhéo nhéo, cảm thấy nàng quả thật đã gầy đi nhiều, trong lòng hắn tự trách mình vài câu, ngày hôm sau hắn mang theo một gói thuốc bổ lớn, nhìn chằm chằm cho đến khi Lô Vãn uống hết.