"Này anh làm sao mà có hứng thú với con trai nhà họ Úc vậy, còn phái người đi điều tra, tôi cảm thấy người bên cạnh anh rất tốt rồi mà."
Lôi Tranh lộ ra giọng nói ngờ vực: "Kém nhiều."
Thúc Hàm Thanh bởi vì câu nói kém nhiều kia mà mất ngủ, cậu nhìn Lôi Tranh ở bên cạnh vẫn đang ngủ say.
Cậu ngồi trên sân thượng hút thuốc, khi đó cậu cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Trong đầu cậu thoáng hiện lên câu nói của Lôi Tranh, thân thể bất giác run lên một cái, chờ khi cậu nghĩ thông suốt, cũng biết tại sao Lôi Tranh đối xử tốt với mình, hóa ra cũng là tâm địa độc ác cả mà thôi, vốn chỉ xem cậu là một món đồ chơi.
Sau đó một tên thuộc hạ của Lôi Tranh hỏi cậu có nguyện ý đến phòng thí nghiệm thử thuốc không? Thúc Hàm Thanh liền nghĩ đó là chủ ý của Lôi Tranh, biết thuốc kia có thể làm dị năng tiến hóa nên cậu liền đồng ý, nhưng vẫn còn chưa đến ngày kia, cậu liền biết thuốc này chuẩn bị cho Úc Vinh Hoa, cậu chỉ là chuột bạch mà thôi.
Cậu không nói bất kỳ lời nào, liền đơn phương độc mã chạy đến phòng làm việc của Lôi Tranh, Lân Mộ Diệp đã tìm cậu rất nhiều lần, nhưng cậu không hề để ý.
Lôi Tranh cũng không có bất kỳ phản ứng gì hết, lúc gặp lại, thậm chí anh còn chỉnh cổ áo lại cho cậu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chơi chán rồi, thì sớm quay về đi, tôi vẫn chưa đổi mật mã."
Thái độ này khiến cho Thúc Hàm Thanh cảm thấy cực kỳ phẫn uất.
Vì vậy, Thúc Hàm Thanh cố gắng tăng cấp dị năng, ngắn ngủi một năm liền đã tăng lên, không bao lâu sau, cậu liền nhận nhiệm vụ, có tranh chấp nội bộ xảy ra, phải xử lý một nhóm người, cậu nghe lệnh giải quyết một số người bỏ trốn, cậu biết bên trong có Úc Vinh Hoa.
Trời hôm nay tối om, trăng sáng ở trên đỉnh đầu, cách đó không xa là một công xưởng bỏ hoang được lắp mái tôn màu xanh lam, cậu và thuộc hạ mặc đồng phục không hề giống nhau, cậu mặc màu xanh da trời, càng xuống dưới thì chính là màu đen, đột nhiên gió nổi lên, một người cầm áo khoác đưa cho cậu, áo khoác rộng lớn che đi dáng người thon thả của cậu, gió đêm thổi bay tà áo, sau đó là một đám người đang đứng.
Lần này là nhiệm vụ hành động bí mật, nhưng không biết làm sao lại bị lộ ra ngoài, cậu đứng bên ngoài, liền bị đánh lén, thậm chí cậu còn không kịp cho người rút lui nữa.
Sấm sét hệt như lưỡi dao sắc bén xuyên qua lưng cậu, Thúc Hàm Thanh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị vỡ nát, cậu ngã quỵ xuống đất phun từng ngụm máu tươi ra ngoài, mồ hôi thấm ướt đẫm lưng cậu, đầu có trở nên trống rỗng, cậu vô lực ngã xuống đất.
Lúc Lôi Tranh cho người dọn dẹp vết tích, anh cũng cho người đuổi theo đám người tẩu thoát kia, có chút bất đắc dĩ nói: "Đừng làm tổn thương cậu ấy, nếu không cậu ấy lại làm loạn với tôi..."
Anh vừa quay đầu lại, dưới ánh trăng, cách đó không xa, lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ngày đêm mình mong nhớ, tuy chỉ là một gò má nhợt nhạt phủ đầy máu tươi, nhưng Lôi Tranh vẫn có thể nhận ra cậu.
Thuộc hạ bên cạnh nhìn thấy như vậy liền ngã xuống đất, cả thở mạnh cũng không dám.
Đêm đó, Lôi Tranh ôm người quay về.
Anh dùng dị năng của mình giữ cho Thúc Hàm Thanh một hơi thở cuối cùng, còn dùng súng uy hϊếp Yến Thần Quân cứu cậu, y nhìn anh, tựa như có chút không đành lòng, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.
"Lục phủ ngũ tạng đã vỡ, cứu sao được."
Lôi Tranh như mất chí, thậm chí còn nghĩ gϊếŧ hết đám tang thi sẽ xuất hiện tang thi vương, nói không chừng khi lấy tinh thạch của nó có thể sẽ cứu sống Thúc Hàm Thanh.
Cuối cùng, anh lại bị vô số tang thi chặn lại, anh muốn ôm Thúc Hàm Thanh cùng chết, nhưng chủ thần lại ngăn anh lại, để tránh cho Lôi Tranh làm bại lộ chân tướng của thế giới này, liền mang trí nhớ phong ấn lại.
----- Nếu như anh chết có thể đổi lại mạng sống của em, anh sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Từ không trung vang lên thanh âm máy móc.
----- Nhân vật chính Lôi Tranh đã chết, nhân vật phụ trọng yếu Thúc Hàm Thanh đã chết, thế giới chuẩn bị khôi phục, thế giới chuẩn bị khôi phục.