Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 25-2

Thúc Hàm Thanh vào phòng Lôi Tranh, anh mở đèn lên, đồ trong đây rất ít ỏi, rất có tác phong quân đội, Thúc Hàm Thanh ngồi lên giường anh.

Lôi Tranh liếc nhìn Thúc Hàm Thanh, nói thẳng: "Lát nữa cậu chỉ cần cầm tay tôi, không được buông ra."

Thúc Hàm Thanh nói: "Được."

Lôi Tranh tháo súng bên hông xuống, anh khom người đứng trước mặt Thúc Hàm Thanh, kêu cậu đưa hai tay ra.

Thúc Hàm Thanh liền đưa hai tay ra, lập tức anh cầm tay cậu rất chặt, Lôi Tranh cúi đầu, chạm trán mình vào trán cậu: "Nhắm mắt lại."

Thúc Hàm Thanh liền nhắm mắt lại.

Rất nhanh cậu liền cảm thấy lưng mình truyền đến cảm giác nóng rực, Thúc Hàm Thanh bị đau liền kêu một tiếng, trán cũng ướt đẫm mồ hôi, bên tai truyền đến thanh âm trấn an của Lôi Tranh.

Thúc Hàm Thanh cảm giác như có thứ gì đó đang chạy ra khỏi thân thể mình, máu trong cơ thể không ngừng tuần hoàn một cách nhanh chóng, Lôi Tranh nhanh chóng ôm lấy cậu, cũng bởi vì dùng sức quá nhiều mà trán cũng nổi đầy gân xanh, ngay khi dị năng tiến vào trong thân thể của anh, anh vừa muốn thở phào nhẹ nhõm một cái, liền hệt như có một chiếc chìa khóa mở ra thứ gì đó đã bị phong ấn.

Một đoạn trí nhớ vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trong đầu họ.

Bởi vì thái độ của Lân Mộ Diệp lúc nóng lúc lạnh, Thúc Hàm Thanh lại chán ghét mà cự tuyệt Úc Vinh Hoa, cuối cùng vì xích mích với Lân Mộ Diệp mà rời khỏi tiểu đội, đi theo Lôi Tranh.

Thời điểm chán nản nhất, là Lôi Tranh mang Thúc Hàm Thanh về, cậu trở thành thuộc hạ của anh, không bao lâu liền trở thành tình nhân, Lôi Tranh mang cậu theo bên mình, dạy cậu bắn súng, dậy cậu ân ái, dạy cậu làm sao đối nhân xử thế.

Thúc Hàm Thanh thường nghe thấy, cũng dần trở nên đa nghi hơn, cậu biết lòng người vốn khó phân biệt, thời gian lâu dần, Thúc Hàm Thanh cũng có thể nhìn ra một vài thứ, có thể bết được ai là người khả nghi, mỗi lần như vậy đều làm ra vẻ mặt nghiêm trọng nói Lôi Tranh phải đề phòng ai với ai, khi đó Lôi Tranh chỉ nín cười chống cằm nhìn cậu, gật đầu một cái, ánh mắt hệt như xem Thúc Hàm Thanh là một nghệ sĩ đang diễn hài vậy.

Thúc Hàm Thanh thẹn quá hóa giận không muốn nói thêm gì, khi đó Lôi Tranh sẽ ôm cậu, đặt cậu ngồi lên đùi mình, hôn môi cậu mà nói: "Bảo bối, nói nữa đi, anh muốn nghe ai muốn hại anh."

Dần dần Thúc Hàm Thanh cũng cảm thấy mất mặt, nên cũng không tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình nữa.

Lần đầu tiên họ ân ái, cũng không chú trọng địa điểm là ở ngay phòng làm việc của Lôi Tranh, ban đầu là giúp Thúc Hàm Thanh xử lý văn kiện, nhưng cũng không có một chút báo trước là anh đã cứng lên, khi đó Lôi Tranh nhìn chằm chằm Thúc Hàm Thanh mà lộ ra nụ cười gian xảo: "Bảo bối, dáng vẻ này của em thật quyến rũ, bây giờ anh muốn đè em xuống."

Khi đó, Thúc Hàm Thanh rất thanh thuần, bị đè lên bàn hôn cũng xấu hổ, đầu lưỡi của Lôi Tranh lướt qua môi cậu, sau đó lại tiến sâu hơn, tay cũng vén quần áo cậu lên, tay từ eo từ từ tiến lên, lòng bàn tay hệt như mang một dòng điện mơn trớn lên da thịt nhạy cảm của cậu, cùng sống lưng trắng nõn.

Lôi Tranh hệt như tên súc sinh ỷ lại vào sự tin tưởng của Thúc Hàm Thanh, đem hai chân đang run rẩy của cậu tách ra, sau đó dùng lực nâng mông cậu lên, giữ lấy thân thể cậu mới khiến cậu không ngã.

Sau đó còn quá đáng hơn, lúc Thúc Hàm Thanh đang làm việc, Lôi Tranh liền dùng ngón tay luồn vào trong quần cậu mà tách khe hở đang ngủ say kia ra, ngón tay cũng bắt chước động tác giao hợp mà rút cắm không ngừng.

Thúc Hàm Thanh cũng cảm thấy rất thoải mái.

Thoải mái đến mức Lôi Tranh chỉ gọi vào tiếng bảo bối, Thúc Hàm Thanh đã dùng ánh mắt mơ mơ màng màng mà ôm lấy cổ anh, cậu bất giác phối hợp mà cưỡi lên người anh.

Tóm lại lúc đó Thúc Hàm Thanh hệt như ma xui quỷ khiến mà đáp ứng hết tất cả, Lôi Tranh cũng chưa bao giờ để cho cậu có cơ hội leo xuống khỏi người anh.

Sau đó, cậu lại vô tình đυ.ng phải tiểu đội đã sớm giải tán của Lân Mộ Diệp, hắn nói hắn đã tìm Thúc Hàm Thanh rất lâu, muốn cậu cùng hắn rời đi.

Thúc Hàm Thanh không muốn, mà khi đó Lân Mộ Diệp cũng đã sớm ở cùng một chỗ với Úc Vinh Hoa, điều này khiến cậu rất khó chịu.

Khi đó, Lôi Tranh cũng nhìn thấy Lân Mộ Diệp, trong lòng không khỏi ghen tuông, sau khi về liền đè cậu xuống, đem côn ŧᏂịŧ cứng rắn đặt trước miệng huyệt của cậu: "Mới vừa rồi ánh mắt của em nhìn Lân Mộ Diệp khiến cho anh rất tức giận, sao vậy, nhớ tên đó rồi à?"

Thúc Hàm Thanh không tự nhiên mà chớp chớp mắt hai cái, chẳng qua cậu cho rằng bản thân cùng Lôi Tranh nhiều nhất chỉ là bạn tình với nhau mà thôi: "Sao nào? Không được sao?"

Lôi Tranh nở nụ cười không rõ ý tứ: "Đáng tiếc, tên đó một mực hộ tống Úc Vinh Hoa về căn cứ, nhìn không giống đùa đâu."

Thúc Hàm Thanh đối với hành động gãi ngứa qua loa này quả thật không thỏa mãn chút nào, cậu liền nhấc chân ôm lấy eo Lôi Tranh, muốn ăn côn ŧᏂịŧ, Lôi Tranh liền ngăn chặn hành động loàn loạn của cậu, anh thở hổn hển mà tiến vào bên trong.

Lôi Tranh ở trên giường đều rất ác liệt, thân thể tản mát mùi hưng nam tính khiến người tĩnh táo cũng phải bất tỉnh, là loại ý loạn tình mê.

Lần đó Thúc Hàm Thanh bị giày vò đến cực độ, sau đó Lôi Tranh lại đi làm một vài thứ, anh nói gì đó với Lân Mộ Diệp về chuyện của Úc Vinh Hoa, nói gì mà dáng vẻ của Úc Vinh Hoa tốt hơn so với cậu, dĩ nhiên là hắn nên chọn Úc Vinh Hoa, cũng không cần phải gieo hy vọng cho Thúc Hàm Thanh nữa.

Sau đó có một lần, Thúc Hàm Thanh nghe thấy Lôi Tranh đang cùng ai đó nói chuyện.