Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 6-2: Không nghĩ tới đội trưởng ôm anh là đang phổ độ cho anh

Thúc Hàm Thanh càng lúc càng thấy nóng, cố gắng nhưng mãi không lấy được sự tiếp nhận của đối phương… hắn chưa từ bỏ ý định, ngậm lấy yết hầu Lân Mộ Diệp liếʍ nhẹ.

Lân Mộ Diệp vẫn còn giữ được chút lý trí, giãy dụa muốn đẩy cậu ra, miệng răng lẫn lộn nói: " Thúc Hàm Thanh, cậu không nên xúc động..."

Vòng tay mạnh mẽ vòng qua eo cậu để cậu nằm trên người mình không cho cậu làm loạn, Thúc Hàm Thanh đột nhiên cắn cằm hắn một cái, Mộ Diệp cúi đầu, Thúc Hàm Thanh nhìn hắn bằng ánh mắt thèm thuồng. Lân Mộ Diệp giống như một bức tranh thuỷ mặc , dung mạo tuyệt trần, đôi mắt như sao trời, môi mỏng khẽ mím, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào, ngày thường hắn luôn nở nụ cười ướŧ áŧ và mềm mại đối với Thúc Hàm Thanh, nhưng cậu vẫn cảm thấy người này thật xa lạ…

………………………..

Thúc Hàm Thanh thở hổn hển, yết hầu chuyển động không ngừng như đang cố gắng bình ổn nỗi du͙© vọиɠ đang sôi trào, có một khát khao không thể giải thích được từ sâu trong đáy lòng cậu, hiện tại lại bị phóng đại một cách vô hạn.

Cậu muốn nhìn Lân Mộ Diệp trong thời điểm trăng thanh gió mát, bộ dáng hắn bị du͙© vọиɠ làm cho rạo rực, Thúc Hàm Thanh ngửa đầu đầu lưỡi dò xét tiến vào, cả người cũng bắt đầu mềm nhũn, tê dại.

Hồi lâu sau, Lân Mộ Diệp bất đắc dĩ thở dài một hơi, đáp lại cậu một cách yếu ớt, mí mắt mỏng manh rũ xuống, một làn khói mỏng từ miệng chạy dọc theo gò má, dừng ở vành tai của hắn, mặt hắn không chút thay đổi, nhỏ giọng nói câu gì đó.

Thúc Hàm Thanh: "......”

Lân Mộ Diệp thấp giọng niệm kinh bên tai Thúc Hàm Thanh.

Chỉ thấy từ trong đống đổ nát xuất hiện một người đàn ông cao lớn ôm chặt một người vào trong ngực, cả người hắn căng thẳng, nhưng giọng điệu khi niệm kinh vẫn dịu dàng như vậy.

Thúc Hàm Thanh không biết bọn họ được cứu lúc nào thì cửa đã bị phá vỡ…

Cậu được người khác đút cho một ngụm nước, mở mắt, Vân Ánh vui vẻ nói: "Anh Thúc, anh tỉnh rồi, anh bây giờ còn khó chịu không?"

Thúc Hàm Thanh ngồi dậy, bọn họ ở trên một mảnh đất trống bên ngoài vườn thực vật, cậu sờ sờ môi mình ngẩn ngơ một hồi..

“Tôi đã ra ngoài được bao lâu rồi?”

Vân Ánh nói: "Khoảng nửa tiếng.”

Thúc Hàm Thanh nhìn đoàn người không ngừng ra vào cách đó không xa: "Vậy là ai?”

Vân Ánh nói là người của quân đội: "Tôi chỉ cầu cứu căn cứ, không ngờ bọn họ lại phái ra người của quân đội, tang thi đều bị bọn họ giải quyết, hiện tại bọn họ đang tiếp quản nhiệm vụ này.”

Thúc Hàm Thanh nghĩ rằng trong cốt truyện ban đầu, những người từ quân đội thực sự đã đến. Lôi Tranh cũng tới, anh và Úc Vinh Hoa lần đầu tiên gặp nhau là ở đây, sau đó đem cậu ta đi, đến tận hai tháng sau mới thả người.

Lúc trước không biết vì sao sau khi đọc sách, hắn mới biết được Úc Vinh Hoa là con trai một người bạn cũ của Lôi Tranh, lần đầu tiên nhìn thấy anh liền hoài nghi, bởi vì Úc Vinh Hoa nhìn rất giống mẹ mình, cho đến khi danh tính được xác nhận, anh đã tìm mọi cách để lôi kéo cậu ta.

Thúc Hàm Thanh theo bản năng muốn trốn đi, lại nhớ tới Lôi Tranh bây giờ chắc chắn là không biết cậu mới đúng.

Vân Ánh đột nhiên sợ hãi nói: "Anh Thúc, may mắn là anh không cho em ăn thứ trái cây kia, nếu không ngay cả người gọi cứu viện cũng không có. “

Thúc Hàm Thanh nhìn Vân Ánh lắc đầu, cuối cùng nói một câu "Quên đi".

Vân Ánh khẽ nói giọng thần bí với hắn: " Anh không biết mấy nam sinh khác đi cùng em giống như trúng tà, cứ làm những chuyện kia với nhau, thật sự là đau mắt, em vừa mới len lén đi hái trái cây, lần sau ai chọc em không thoải mái, em sẽ đặt ở trong cơm của hắn ta.”

Thúc Hàm Thanh: "... Làm người đi.”

Vân Ánh cười một cách gian xảo: "Hơn nữa, chỉ có ba người các ngươi ở trong phòng thí nghiệm... Đội trưởng là người lòng dạ ngay thẳng, có làm ra những hành động mất kiểm soát không ?"

Hiển nhiên là không có.

“Tôi đã học thuộc , cô đoán thử xem?”

Vân Ánh vẻ mặt thất vọng ôm vai Thúc Hàm Thanh, cô rõ ràng thấp hơn cậu rất nhiều, kiễng chân ghì sát vào người cậu: "Lúc chúng ta đi vào đã thấy Úc Vinh Hoa nằm ở một bên, đội trưởng còn đang ôm anh, còn tưởng rằng các anh gạo đã nấu thành cơm, không nghĩ tới đội trưởng ôm anh là đang phổ độ cho anh.”