Tập Truyện: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Quyển 6 - Chương 2

“Tên vị hôn phu vô dụng chẳng làm được gì của cô, vừa chân ướt chân ráo đến đây đã gây rắc rối cho cô.”

Sân nhà đầy những mảnh vỡ tan tác do một cuộc hỗn chiến, cô và Tiểu Ngư đứng chật vật giữa đống đổ nát. Sau lưng cô, một khẩu súng lạnh lẽo dí sát vào eo, họng súng tối om như xoáy sâu vào thần kinh cô.

Trước mặt, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ như ngọn núi, toàn thân toát lên sự hung dữ. Gân xanh nổi rõ trên thái dương, còn có một vết sẹo dài và dữ tợn chạy dọc xuống khuôn mặt.

“Họ Chung kia là gì của cô?”

Giọng điệu thô bạo và phát âm khó nghe khiến tên “Chung Thư Bình” bị biến dạng đến kỳ quái.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, hàng mi dài rủ xuống che đi ánh mắt không chút gợn sóng của mình.

“Hắn chẳng là gì của tôi cả. Tôi chỉ bị ép buộc đi theo hắn.”

Đây rõ ràng là một đám người thuộc băng nhóm xã hội đen. Cô đã nghe các dì bán bánh bao sáng ở phố người Hoa nói qua, những kẻ này chính là thứ đáng sợ nhất mà không ai muốn dây vào.

Bàn tay cô siết chặt đến mức mồ hôi rịn ra, lòng thầm cầu nguyện rằng họ sẽ tha cho mình.

“A Văn, thả cô gái này ra đi.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên, kèm theo tiếng giày gõ nhẹ trên nền đá xanh. Ngay sau đó, áp lực ở eo cô biến mất, khẩu súng được rút lại.

Tiểu Ngư ngã phịch xuống đất, toàn thân rã rời. Cô vội ngồi xổm xuống đỡ Tiểu Ngư dậy. Khi ngẩng lên, một chiếc khăn tay màu trắng bỗng xuất hiện trước mắt cô.

“Tiểu thư, khiến cô sợ hãi rồi. Lau mồ hôi đi.”

Đó là một bàn tay với khớp xương rõ ràng, làn da tinh tế tái nhợt, được chăm sóc kỹ lưỡng. Trên cổ tay còn đeo một chuỗi hạt gỗ đàn hương, tỏa ra mùi hương thanh nhã, dễ chịu.

Giọng nói ấy, mặc dù dùng tiếng Trung, lại mang chút lạ lẫm, như cố tình nhấn rõ từng từ một cách chuẩn mực.

Cô khẽ đáp: “Cảm ơn.” Cô vốn định không ngẩng đầu lên, nhưng ngay lập tức, cổ tay cô bị nắm lấy.

Lực đạo vừa đủ, không mạnh, nhưng lại mang tính áp chế khiến cô không thể từ chối.

Cô bị ép phải ngẩng đầu lên, ánh mắt bất chợt chạm phải đôi mắt xanh lục đang chăm chú nhìn mình. Đôi mắt ấy có màu giống hệt chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay cô.

Đó lại là một người nước ngoài nói tiếng Trung.

Người đàn ông cúi người đứng ngay trước mặt cô. Mái tóc vàng nhạt, ngũ quan lạnh lùng, sắc nét. Vì khoảng cách quá gần, cô thậm chí còn thấy rõ trên chóp mũi cao thẳng của anh có một nốt ruồi nhỏ, nổi bật trên làn da trắng bệch.

Cô không thể đoán được tuổi của người đàn ông này. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, anh ta giống như một thiếu niên thanh tú với khuôn mặt mang nét dịu dàng khó tả.

Người đàn ông nhẹ nhàng kéo tay cô, chậm rãi dìu cô đứng dậy.

“Thiếu gia Efrén,” giọng nói của ai đó phía sau vang lên, mang theo sự kính trọng.