“Vị hôn phu nhà họ Chung của cô vừa bị bắt vào tù.”
Người đàn ông trước mặt – kẻ đứng sau mọi chuyện – ung dung nghịch chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương trên cổ tay, vẻ thản nhiên như chẳng hề liên quan.
Efrén bình tĩnh quan sát khuôn mặt tái nhợt của cô. Đột ngột, bàn tay thon dài, mạnh mẽ của anh đưa lên, nâng nhẹ cằm cô.
Cô buộc phải đối diện với đôi mắt xanh lục sâu thẳm, lạnh lẽo như rừng tuyết mùa đông. Trong ánh nhìn của anh, chỉ có vẻ trêu chọc đầy ý vị.
“Tiểu thư Tần, không cần phải sợ tôi.”
Anh nhếch môi cười nhàn nhạt. “Tôi vừa giúp cô giải quyết gã vị hôn phu mê cờ bạc kia. Như thế chẳng phải chứng minh rằng… tôi là một người tốt sao?”
Chuỗi hạt gỗ khẽ chạm vào má cô, cảm giác lạnh buốt từ những hạt tròn nhẵn y hệt như đôi mắt của Efrén – lạnh lẽo, khiến người ta chẳng thể an lòng.
Con tàu cuối cùng cũng cập bến. Khi nhóm người của cô bước xuống, không khí nhộn nhịp của San Francisco như ùa đến.
Tại bến cảng, những người đàn ông và phụ nữ cao lớn, tóc vàng mắt xanh tấp nập qua lại. Cô thoáng sững sờ, như thể mình vừa lạc vào một thế giới huyền ảo xa lạ.
Khuôn mặt điển hình phương Đông của cô ngay lập tức thu hút ánh nhìn xung quanh: khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mày lá liễu mềm mại, cùng đôi mắt to tròn, trong veo như giếng nước mùa thu.
Chiếc áo gấm xanh cô mặc – biểu tượng cho sự giàu sang, quyền quý ở quê nhà – tại đây lại trông lạc lõng giữa những bộ trang phục hiện đại, phóng khoáng của phụ nữ da trắng.
“Lại một cô gái bó chân nữa sao?”
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên người phụ nữ tóc xoăn đang cười nhạo mình.
“Hey, bảo bối, cô gái cổ lỗ sĩ này hiểu tiếng Anh không nhỉ? Ồ, cô ấy đang nhìn chúng ta kìa…”
“Thưa bà, không phải phụ nữ phương Đông nào cũng bó chân.”
Cô nhàn nhạt đáp bằng tiếng Anh khi bước xuống thuyền, tay kéo vali, giọng điệu không chút dao động.
“Gia Ngọc, trời sắp tối rồi. Chúng ta còn phải đến phố người Hoa. Đừng lãng phí thời gian nữa!”
Chung Thư Bình, người đi cùng cô, khoác trường bào dài, dáng vẻ y như một món đồ cổ di động, hối thúc với vẻ bực bội lộ rõ trong ánh mắt.
Băng qua những con phố chật hẹp, không gian phía trước bất chợt mở rộng. Gió biển mang theo hơi ẩm phả vào mặt cô, lạnh buốt nhưng thoáng chút tươi mới.
Tiếng chuông leng keng vang lên khi một chiếc xe điện chạy ngang qua.
Đến giờ phút này, cô mới thực sự cảm nhận được: đúng vậy, cô đã vượt qua Thái Bình Dương, đặt chân đến nơi đây – San Francisco, thành phố của giấc mơ, tiền bạc và cả những ảo ảnh xa hoa.
Cô từng nghĩ rằng mình sẽ khó thích nghi với cuộc sống ở phố người Hoa. Nhưng không ngờ, từ một tiểu thư yếu đuối, cô lại nhanh chóng hòa nhập với sự sống động đầy sắc màu nơi đây.
Tuy nhiên, khi vừa ổn định, Chung Thư Bình đã thông báo rằng anh ta có việc quan trọng phải làm và biến mất vài ngày liền.
Tiểu Ngư – người hầu của cô – bĩu môi, siết chặt chiếc khăn tay, rồi hậm hực nói:
“Tiểu thư, tôi chắc chắn anh ta lại đi đánh bạc!”
Cô khẽ mỉm cười, không đáp. Tiểu Ngư vẫn lầm bầm đầy phẫn nộ: “Không hiểu sao lão gia và phu nhân nghĩ gì mà lại chọn một người như anh ta! Đã phải đưa tiền để anh ta làm bác sĩ gì đó, còn ép tiểu thư phải theo anh ta đến nơi đất khách quê người này!”
Ngồi dưới hiên nhà, tay chăm chút nhành lan xanh mang theo từ quê nhà, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt bình thản, không chút phẫn nộ như Tiểu Ngư.
“Bận tâm làm gì. Cứ sống tốt phần mình là được. Dù sao cũng chỉ thêm một miệng ăn mà thôi.”
Cô bị đưa đến đây, phải gắn bó với một người như Chung Thư Bình, chẳng qua chỉ vì bà mẹ kế trẻ không muốn thấy cô trong nhà, muốn đẩy cô đi càng xa càng tốt.