Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu

Chương 5: Khinh thường

Trong buổi chụp ảnh chung, tiếng vỗ tay thưa thớt, Quan Nghiêu lại nhiệt tình đến mức thiếu chút nữa dán ánh mắt lấp lánh đầy sao nhìn chăm chú vào Trầm Tây Nguyệt đang đứng trên đài, còn đứng dậy giơ điện thoại lên chụp cho cô vài tấm ảnh.

Người đang ngồi bên trái của hắn, Quách Cao lấy tay chặn ánh sáng từ đèn flash, thần sắc khinh thường: "Tên này vậy mà chưa hiểu việc đời hay sao? Năm thứ hai liền phát SCI, người không có chút tài nguyên bối cảnh như cô ta thì ai thèm tin, cũng có cái gì trâu bò đâu."

Tuân Du Hàng nhìn chỗ ngồi trống rỗng của Tô Lâm Chi bên cạnh, đẩy kính nói: "Tôi đọc bài báo kia, trang web chính thức của trường cũng đã từng nói qua, đăng lên tạp chí hàng đầu của khu một, mọi người truyền tai nhau đến còn rất thần kỳ, học sinh của cô ấy từng đoạt giải hai tác phẩm, như vậy là đủ rồi."

Quách Cao tự động đem thiếu nữ xinh đẹp trên đài cùng một số trường hợp lợi dụng gia thế cùng tiền tài của bản thân hoặc dùng các mối quan hệ để lấy được danh tiếng kia là một loại người, trong lời nói còn tràn ngập khinh bỉ: "Vậy cũng không biết rốt cuộc cô ta đã cống hiến được bao nhiêu rồi, không phải tôi nói, vạn nhất cô ta lại là một người nằm không cũng thắng. Có phải nghiêm giáo sư dự án quỹ học giả khoa học tự nhiên kết luận luận án, mới là sinh viên năm hai mà cô ta đã có hai học sinh đoạt giải? Anh không cảm thấy chuyện này bị làm giả đến mức quá lố hay sao?"

"Nói không chừng là ở trong đại học Z có nhiều người có chức lớn quyền to, hơn nữa hình như hạng mục kia bị tạm dừng lại một thời gian rất dài."

Quách Cao vẫn không quá tin tưởng: "Như vậy? Tôi làm sao nghe nói..."

Trầm Tây Nguyệt chụp ảnh cùng thư ký, ôm hoa tươi đi xuống sân khấu, điện thoại di động ở trong túi áo bên người rung động lên, cô đưa hoa cho chị gái tổ chức lễ nghi, liền lấy điện thoại ra nhìn.

Ngoài tin nhắn bạn bè gửi lời chúc mừng, còn có một người liên hệ được tô điểm bằng những chấm đỏ bắt mắt.

"Tôi đang đứng ở cửa trường chờ em."

Khóe môi Trầm Tây Nguyệt bỗng chốc cứng đờ.

"Lĩnh thưởng xong liền tới đây, không cần kéo dài thời gian, tôi đang xem trực tiếp."

Trầm Tây Nguyệt đứng trong bóng tối của bức màn, ngón tay cầm di động dùng sức trắng bệch, cuối cùng vẫn cất bước chuyển hướng đi vào lối thoát hiểm của phòng chữa cháy.

Tiếng vui đùa cùng tiếng nhảy nhót hoan hô của mọi người đều biến mất khi cửa phòng cháy chữa cháy đóng lại.

Bên cạnh đèn báo hiệu xanh biếc, một người không tiếng động dựa vào tường.

Tâm trạng của Trầm Tây Nguyệt bỗng chốc phiền loạn lướt qua, bất ngờ bị bắt lấy cổ tay.

"Trầm Tây Nguyệt."

Bàn tay rộng lớn giống như có nhiệt độ nóng bỏng, là một người đàn ông.

Nhận được tín hiệu này, trong nháy mắt cuồn cuộn nổi lên cảm giác buồn nôn làm cho Trầm Tây Nguyệt thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Mụn cóc từ chỗ da thịt bị hắn chạm vào rất nhanh đã lan tràn một mảng lớn, toàn bộ thân thể cô đều cảm thấy không khỏe mà run lên, cố gắng giữ cho giọng nói vững vàng: "... Thả tôi ra."