Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu

Chương 4: Không có khả năng

Tô Lâm Chi nhanh chóng cầm giấy chứng nhận xuống, cho dù hắn đã không còn ở trên sân khấu, đi đến đâu vẫn là tiêu điểm của toàn trường.

Ánh mắt và camera nhanh chóng chuyển đến lối đi, hắn không nhanh không chậm đi về hàng thứ bảy của khán đài, quanh thân thanh đạm như đang vẽ ra một dòng ánh sáng nhạt nhòa gần như không thể nhìn thấy được, cách xa tiếng động ồn ào náo nhiệt của người bên ngoài.

Một bước, hai bước, dừng lại trước mặt Trầm Tây Nguyệt.

Đám người ngồi trên khán đài như cảm ứng được cái gì, đã bắt đầu nhìn về phương hướng bọn họ.

Mắt thấy góc áo khoác nam tự nhiên buông xuống, sắp sửa chạm vào đầu gối của cô.

Trầm Tây Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía một nam sinh khác: "Quan Nghiêu, anh muốn thay đổi chỗ ngồi với tôi không?"

Cuối cùng cô cũng chủ động nói chuyện, Quan Nghiêu kinh hỉ liên tục gật đầu, đứng lên nhường chỗ cho cô: "Có thể, được chứ."

Ánh sáng ấm áp triền miên ở hàng đầu chiếu phản ngược lại, trước mặt Trầm Tây Nguyệt buông xuống một cái bóng cao gầy.

Vẻ mặt cô bình thản đứng dậy, lướt qua chỗ ngồi của Tô Lâm Chi đi trên lối đi nhỏ nếu để hai người đi qua cũng khó khăn.

Hai người không có giao lưu với nhau.

Tiếng bàn tán khe khẽ tại hiện trường rõ ràng đã lắng lại trong một cái chớp mắt.

Trầm Tây Nguyệt thay đổi chỗ ngồi, mà Tô Lâm Chi ở một chỗ cách nơi cô ngồi một dãy cũng một lần nữa ngồi xuống.

Quan Nghiêu ngồi ở giữa, nhạy cảm nhận ra bầu không khí tựa hồ có chỗ nào đó không đúng, nhìn bên trái, lại nhìn bên phải.

Hai người đều nhìn không chớp mắt, Quan Nghiêu lắc đầu, khẽ cười một câu "Không có khả năng mà".

Hắn lại nghiêng đầu về phía Trầm Tây Nguyệt, nói: "Hội sinh viên giống như đang dùng máy ảnh để chụp hình chúng ta."

"A."

Trầm Tây Nguyệt nhìn theo hướng hắn chỉ, Ân Nhu đặt vị trí máy bay lưu động phất phất tay với cô, kích động làm ra khẩu hình.

Nửa câu đầu không biết là nói cái gì, nhìn ra nửa câu sau là buổi tối hẹn đến tối liền muốn cùng cô đi ăn khuya linh tinh gì đó.

Cơ bắp căng thẳng của Trầm Tây Nguyệt thoáng buông lỏng, gật gật đầu.

Giải thưởng vẫn tiếp tục được trao, không khí bên trong lễ đài lần thứ hai được sôi trào lên là khi Trầm Tây Nguyệt lên sân khấu, kinh nghiệm đoạt giải thưởng của cô cũng không nhiều, nhưng cô đã xuất sắc đoạt huy chương vàng trong cuộc thi nghiên cứu khoa học, hơn nữa từ khi nhập học đến nay cô chưa một lần nào bỏ qua những cuộc trao đổi thảo luận với bạn học trong ngành, cũng đã trở thành đối tượng trọng điểm được mọi người chú ý đến.

"Đây là Trầm Tây Nguyệt sao? Trông không cao lãnh như lời đồn."

Không giống như thanh danh cao lãnh lạnh lùng như trong truyền thuyết, ngũ quan của cô so với trong ảnh càng thêm diễm lệ, trời sinh một bộ môi biết cười, lúc này khuôn mặt lại mang thêm hai phần lễ phép mỉm cười, vừa mềm mại dịu dàng lại có tính mê hoặc.

Tô Lâm Chi đang chuẩn bị rời khỏi thính phòng, nghe thấy thanh âm quen thuộc, dừng chân ở dưới đài nhìn một hồi lâu.

Cổ của thiếu nữ thon dài, hai cặp chân dưới váy lễ phục trang trọng cũng thon dài trắng nõn, đứng định kỳ khe chân ngay cả gót chân cũng chặt sát, kín đáo lại cổ hủ, khi cúi đầu luôn mang theo ba phần thanh lãnh cùng tự nhiên, phảng phất như từ bên trong xương cốt chảy ra.

Ánh sáng trong mắt của Tô Lâm Chi phản chiếu sáng ngời chói mắt, hắn nghĩ đến cái gì, đáy mắt hiện lên một chút ý cười.