Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu

Chương 23: Càng ngày càng ᗪâʍ Đãиg (H, 3p)

Chương 23: Càng ngày càng dâʍ đãиɠ (H, 3p)

Editor: L’espoir

*

Gậy thịt phụt một tiếng đâm vào âʍ ɦộ của cô, kéo ra một lượng lớn dịch mật và tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích tụ bên trong.

“Ưm a a…”

Trần Mặc Bạch dùng lòng bàn tay giữ lấy cặp mông tròn trịa vểnh lên của cô, vừa cười vừa ra vào trong huyệt nhỏ của cô, “Tại sao chỗ này lại giống như một đài phun nước nhỏ vậy, tôi cắm một chút đã phun ra một ít nước rồi.”

“Thật đúng là càng ngày càng dâʍ đãиɠ.”

Hạ Ôn Luân vén mái tóc đẫm mồ hôi của Thẩm Tây Nguyệt ra sau tai cô, ngậm vành tai cô liếʍ cắn.

“Bé ngoan còn nói bướm của mình không da^ʍ, có biết là rất ít phụ nữ có thể phun nước không, phun nước như đi tiểu giống em vậy, đây gọi là năng khiếu trời sinh, là trời sinh cho đàn ông đυ. nát.”

“Không… Anh câm miệng, câm miệng lại!”

Chân Thẩm Tây Nguyệt giẫm lên tấm thảm mềm mại, nắm chặt lấy cánh tay hắn, con ngươi tức giận muốn phun lửa.

Hạ Ôn Luân cười ác liệt, dán lên hôn lên môi cô.

“Ưʍ.”

Toàn bộ lời nói đều bị kẹt ở giữa môi lưỡi của hai người, ánh mắt Thẩm Tây Nguyệt hơi mở to, không thể tin bản thân lại lấy tư thế dâʍ ɭσạи để dây dưa với bọn họ.

Trần Mặc Bạch ở phía sau còn đang ra sức đâm vào từng cú một, còn Hạ Ôn Luân ôm nửa người trên của cô quấn quýt môi lưỡi với cô.

“Ha, thật chặt.”

Trần Mặc Bạch bị âʍ ɦộ non mềm khắn khít cắn chặt gậy thịt của mình, ánh mắt tao nhã đang cố kiềm chế dần dần tiết lộ ra du͙© vọиɠ tối tăm, xâm nhập cơ thể trắng nõn của thiếu nữ trước mặt.

‘Bạch bạch bạch’

Tiếng vỗ cơ thể càng lúc càng nhanh, Thẩm Tây Nguyệt chịu đựng sự va chạm phía sau, hai chân run rẩy gần như không thể đứng vững.

“Có phải là dạo này gầy đi một chút rồi hay không.”

Trần Mặc Bạch nắm lấy hai cánh mông mập mạp của cô banh ra, vòng eo Thẩm Tây Nguyệt càng thêm bủn rủn chìm xuống, đường cong rộng hẹp sau lưng mượt mà nhẵn nhụi, không dư thừa một tấc thịt nào, hấp dẫn gậy thịt đâm vào âʍ ɦộ của cô tận gốc.

Cơ thể nhạy cảm của Thẩm Tây Nguyệt bị nắm lấy, va chạm từ phía sau không ngừng đẩy cô về phía trước, toàn bộ phải nhờ Hạ Ôn Luân nâng nửa người trên của mình mới ổn định lại cơ thể, hai vυ' lắc lư đập vào l*иg ngực của Hạ Ôn Luân.

Đầu lưỡi Hạ Ôn Luân quét qua khóe miệng cô, vét hết nước bọt mà cô không nuốt hết được trong miệng, cách cô mấy tấc, tuần tra eo bụng bằng phẳng của cô: “Bế lên vốn chẳng được bao nhiêu kí, em đừng tự ý giảm cân nữa.”

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!