Tính tình Diệp Phương Tĩnh háo thắng: "Cá thì cá, tôi cược với cô! Thua thì đưa cho tôi hết."
"Được."
Trần Gia Bảo ở bên cạnh nói: "Chờ chút, tôi cũng tham gia náo nhiệt, tôi đứng bên cô Trương."
"Cô Tiểu Diệp, đến lúc đó chúng tôi lại chừa mấy đồng tiền cho cô sinh sống."
Trương Nghệ ở bên cạnh cười đắc ý, ngược lại bây giờ cô ta không nể mặt mũi nữa, cũng không để ý thắng thua, bởi vì nhất định là bọn họ thắng chắc. Diệp Phương Tĩnh không phải có quan hệ tốt với Triển Ngải Bình sao? Để Triển Ngải Bình biết bọn họ lấy chồng cô ra đánh cược, Diệp Phương Tĩnh còn thua, sau này đối mặt với "trư mã" xấu xí trong nhà, còn không nôn chết à?
Cô ta chính là muốn khiến Triển Ngải Bình khó chịu, dựa vào cái gì cô cãi nhau với nhà họ Hạ lại còn có thể cưới con trai nhà lãnh đạo.
*
Nhất thời kích động cược với người ta, Diệp Phương Tĩnh lo lắng không thôi, trong lòng cô ấy rất lạnh lẽo, cô ấy cũng suy đoán "trúc mã" của Triển Ngải Bình hẳn trông tàm tạm, hi vọng cũng đừng quá xấu.
Thua người không thua trận.
Không cần chờ đến hôm đám cưới, Diệp Phương Tĩnh như chết lặng đi tìm Triển Ngải Bình, sớm đối mặt với sự thật.
Khi cô ta tìm tới Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình đang châm cứu cho một giảng viên nữ trong nhà thể thao, giảng viên nữ kia mang thai, nôn nghén vô cùng dữ dội, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt, từng thử rất nhiều phương pháp nhưng đều vô dụng, giảng viên này không chịu nổi, lúc trước từng định đi nạo thai, Triển Ngải Bình thấy vậy bèn nói cô ấy thử phương pháp chữa bệnh đông y.
Châm cứu cho cô ấy một lần, giảng viên kia cảm thấy rất tốt, Triển Ngải Bình lại bảo cô ấy điều dưỡng hai ngày, ngày hôm nay châm cứu cho cô ấy một lần, hai người ngồi trò chuyện.
"Không nghĩ tới cô Triển còn biết đông y."
"Trước đây từng học một chút với lão quân y trong khu dân cư của chúng tôi."
"Vậy bắt mạch trong đông y có tác dụng thật sao?"
"Có tác dụng, cũng không có tác dụng lắm, chủ yếu vẫn là nhìn, nghe, hỏi, sờ." Điều kiện tiên quyết của một thầy thuốc tốt là phải có tầm nhìn tốt, phải vô cùng cẩn thận, phải để ý quan sát.
Triển Ngải Bình và giảng viên nữ kia hàn huyên vài câu, Diệp Phương Tĩnh đến, giảng viên nữ lên tiếng chào hỏi rồi rời đi. Diệp Phương Tĩnh nhìn Triển Ngải Bình, cô ấy vặn vẹo nhăn nhó, nửa ngày trời cũng không mở miệng được.
"Cô có gì cứ nói thẳng, nếu không tôi châm cho cô hai nhát." Trong ngón tay Triển Ngải Bình còn ba cây kim, lắc lư dưới mắt Diệp Phương Tĩnh.
Trái tim Diệp Phương Tĩnh run lên: "Mau mau thu lại mau mau thu lại, đừng dọa em."
"Cô Tiểu Triển, chị, chị, chính là chị ——" Diệp Phương Tĩnh húc cùi chỏ đẩy cô: "Chị có gì không, ảnh ấy."
Triển Ngải Bình nghi hoặc: "Ảnh gì?"
Diệp Phương Tĩnh cúi đầu vò vạt áo mình: "Em muốn thấy trúc mã si tình của chị."
Triển Ngải Bình ngây ngẩn cả người: "Cái gì?!"
Trúc mã si tình?
"Cái gì mà cái gì, là trúc mã của chị đó."
Triển Ngải Bình: "Xì ——"
Đời này cô cũng không thể nghĩ đến, Cố Thịnh còn có thể dính líu đến mấy chữ "trúc mã si tình".
Trời ạ, quá kinh khủng, chuyện này quả thật là chuyện ma mà.
"Chị đừng cười, cho xem thử đi."
Triển Ngải Bình không nhịn được cười: "Không phải sắp đến ngày à, còn xem ảnh gì, đến lúc đó cô thấy tận mắt thấy là được."
"Không được, cô Triển, em có lỗi với chị." Diệp Phương Tĩnh lắp bắp kể vụ cá cược của mình với mấy người Trương Nghệ.
Triển Ngải Bình nghĩ thầm các người thực sự quá rảnh, ăn no rửng mỡ, chuyện này mà cũng cược.
"Cô cứ yên tâm, cái tên —— trúc mã của tôi, trúc mã của tôi khắp toàn thân anh ta không có ưu điểm khác, anh ta cũng chỉ có một ưu điểm, đó là mặt đẹp."
Nếu vẻ ngoài không đẹp, Triển Ngải Bình cũng sẽ cổ vụ em gái anh gọi anh là "chị", khuôn mặt khi còn trẻ của Cố Thịnh đúng là có thể lừa gạt mấy cô bé, dù cho già rồi cũng không thụt lùi, vẫn là một ông già đẹp lão chân dài.
Diệp Phương Tĩnh: "…"
Người đàn ông này chỉ có một ưu điểm —— mặt đẹp?
Vậy không phải thành một tên mặt trắng[1] sao?
[1] Mặt trắng ý chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền.
Cô Triển lợi hại như vậy mà phải gả cho một tên mặt trắng?
"Cô chờ nhận phiếu ăn đi, để bọn họ bỏ ra ít máu, đến lúc đó chia cho tôi phân nửa." Dám lấy chồng cô ra đánh cược, cũng không thể để bọn họ cược uổng công.
"Được đó!" Diệp Phương Tĩnh vô cùng hưng phấn.