Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 35: Chúc mừng 1

Văn phòng giáo viên, mấy giảng viên nữ tụ lại cùng nhau nói chuyện phiếm.

"Nhà thầy Hạ xảy ra chuyện rồi."

"Thầy Hạ nào?"

"Là người yêu lúc trước của Tiểu Triển đó, đã bàn cưới hỏi rồi —"

"A? Vậy cô ấy làm sao bây giờ?"

Diệp Phương Tĩnh ở một bên nói: "Cái gì mà làm sao bây giờ, cô ấy không liên quan tới nhà họ Hạ, cô Triển đã sớm đổi đối tượng rồi."

"Vóc người Triển Ngải Bình đẹp, có văn hóa lại thông minh, được nhiều

người yêu thích, đối tượng mới của cô ấy là chàng trúc mã lớn lên từ nhỏ với cô ấy, hì, thật làm cho người ta hâm mộ, cùng nhau lớn lên, biết gốc biết rễ, hai nhà quen nhau, sao tôi không có một trúc mã chứ?" Diệp Phương Tĩnh hâm mộ nói, cô ta cảm thấy đối tượng này của Triển Ngải Bình rất tốt, gả vào gia đình mình quen biết từ nhỏ dù sao cũng tốt hơn gả cho một kẻ hư hỏng.

"Thật sao? Thanh mai trúc mã à?"



Trần Gia Bảo ở bên cạnh chen mồm: "Tôi thấy chưa chắc tốt, đối tượng mới của Triển Ngải Bình làm lính, vừa nghe cũng không phải là người có ăn có học, trống đánh xuôi kèn thổi ngược với thầy Hạ, cô ta hẳn là lấy lùi cầu việc khác nên chọn bừa."

"Phụ nữ lấy chồng giống như đầu thai một lần nữa, cũng không thể gả bậy, từ nhỏ bọn họ cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy cũng không cọ ra tia lửa gì, lần này lại mù mờ tụ lại với nhau, có thể có quả ngon sao?"

"Phụ nữ mấy người, ai không thích con trai ngoại hình tuấn tú, có văn hóa, còn biết lãng mạn, dù cho tôi là đàn ông, tôi cũng hiểu mấy chuyện cong cong quẹo quẹo này."

Một giảng viên nữ tên Trương Nghệ ở bên cạnh tiếp lời: "Nói cũng đúng, làm lính mà, sợ là lớn lên tai to mặt lớn, cực kì thô bỉ."

"Cái gì mà tai to mặt lớn, chớ nói lung tung." Diệp Phương Tĩnh trừng cô ta một cái: "Người ta xuất thân tốt, gia đình cách mạng, còn là con trai nhà lãnh đạo, không phải lính bình thường, người ta là sĩ quan."

"Vậy thì thế nào, điều kiện này nghe tốt như vậy, trước đây hai người bọn họ cũng không thể kết đôi, tên đàn ông này chắc chắn có vấn đề lớn, không nói tới điều này, nhất định là xấu xí."

Trần Gia Bảo vô cùng tán thành: "Cũng không phải xấu bình thường, cũng chỉ là gia đình và công việc tốt thôi, loại đàn ông dựa vào cha mẹ hoàn toàn không dựa dẫm được."

Lúc trước Trần Gia Bảo đã mê ghen tị Triển Ngải Bình nhà bên cạnh tìm được một đối tượng rất tốt, kết quả nhà họ Hạ xảy ra vấn đề, cô lại không có tăm hơi gì, còn thay đổi một đối tượng có điều kiện tốt hơn.

Sao có thể có chuyện đó được?

"Lúc trước tôi từng gặp người gả cho con trai xưởng trưởng, con trai của xưởng trưởng này có tốt như vậy không? Ngoại hình vừa xấu vừa lùn, cậu ta chỉ có cái số, có một người cha tốt."

"Không tin? Không tin chờ chúng ta gặp ở trên bàn tiệc."

Diệp Phương Tĩnh ghét bỏ trừng bọn họ vài lần: "Sao các người không mong người ta tốt đẹp thế."

Trương Nghệ lườm một cái: "Diệp Phương Tĩnh, sao gần đây cô cứ nói chuyện giúp Triển Ngải Bình vậy, tôi không ưa cô ta đấy, dễ thay đổi, chân trước vẫn là nhà họ Hạ, lúc này lại đổi người, không biết xấu hổ."

Trương Nghệ gả không được tốt, bị mẹ chồng chèn ép, trước đó Triển Ngải Bình sắp lập gia đình, mẹ chồng Hạ này cũng lợi hại, Triển Ngải Bình lại dám đấu thẳng mặt với nhà họ, người chung quanh cười cô ta: Sao cô không học Triển Ngải Bình một chút, ngày nào cũng giống cô vợ nhỏ bị khinh bỉ, kể khổ với người ta khắp nơi.

"Cô ấy còn gả cho người tốt hơn cô!"

Trương Nghệ bị người ta chê cười, ngược lại ghi hận Triển Ngải Bình, hận người có, cười người không, một lòng muốn xem việc vui của cô.

Diệp Phương Tĩnh cười ha ha một tiếng: "Cô mới không cần mặt mũi đấy, cô đố kỵ Triển Ngải Bình người ta gả cho người rất tốt, người ta không còn nhà này thì còn có một trúc mã si tình chờ cướp."

"Là ‘trúc mã’ hay là ‘trư’ mã, đến lúc đó chúng ta gặp gỡ chẳng phải sẽ biết à? Diệp Phương Tĩnh, có bản lĩnh hai ta đánh cược đi, nếu như gã đàn ông kia xấu xí, lương và phiếu cơm phiếu thịt tháng sau của cô đều cho tôi."

Diệp Phương Tĩnh sửng sốt một chút, tiền lương phiếu cơm phiếu thịt một tháng cũng không phải số lượng nhỏ, nếu như thua thật vậy phải sống những ngày gian khổ.

"Làm sao vậy, cô không dám đánh cược à?" Trương Nghệ thấy vẻ mặt này của cô, cực kỳ đắc ý.