Bức ảnh này, mỗi lần anh xem là cười một lần, làm đối thủ một mất một còn từ nhỏ đến lớn, những thứ xấu xí của cái tên này anh đều giữ cẩn thận, sau khi tham gia quân đội, ngoại trừ ảnh người nhà, bên người anh chỉ mang theo tấm ảnh dìm của cô, thỉnh thoảng lấy ra xem, nhớ lại một phen.
"Chính là cái tên đầu trọc này, người vợ sau này của tôi." Cố Thịnh híp mắt, lười biếng nói ra đáp án.
Vương Hữu Lý: "…"
Nói thật lòng, anh ta không tin, đánh chết anh ta cũng không tin.
Thế nhưng Cố Thịnh nói có sách mách có chứng.
"Anh đừng nhìn cô ấy hồi thấp bé, lúc tiểu học rất cao to, có khoảng thời gian còn cao hơn tôi một chút, mỗi ngày kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, khiến người ta hận đến nghiến răng, rất muốn ăn đòn." Con gái dậy thì sớm hơn con trai, có một quảng thời gian Triển Ngải Bình điên cuồng cao lên, vượt qua Cố Thịnh lớn hơn cô hai tuổi, cô có thể coi là túm lấy cơ hội, ra sức cười nhạo anh là thằng Cố lùn.
Trên đầu anh có bốn anh trai, mỗi người cũng không thấp, Triển Ngải Bình vẫn cứ luôn miệng chê anh là người đột biến, nói anh là đồ lùn cả đời, còn thấp hơn con gái, còn nói mặt mũi anh xinh đẹp, còn đẹp hơn mấy anh trai, như con gái vậy, nhất định là bởi vì ở trong bụng mẹ mang sai thai, anh nên làm chị gái của em gái anh mới đúng, nhà họ Cố bọn họ có hai em gái, còn khuyến khích em gái anh gọi anh là chị…
"Có bản lĩnh anh cũng để em trai tôi gọi tôi là anh trai đi, lè lè lè."
Trong miệng Triển Ngải Bình toàn lời nói bậy khiến Cố Thịnh thời niên thiếu liên tục mơ thấy ác mộng, sợ mình thành đồ lùn, là "đồ giả gái" xinh đẹp, là đồ bóng, đời này Triển Ngải Bình còn cao hơn anh.
Nào biết Cố Thịnh sốt ruột, thầm nghĩ hết tất cả cách tăng chiều cao, mỗi ngày nhảy tới nhảy lui, sau đó Cố Thịnh được đền bù như mong muốn, đột nhiên nhảy giò, một lần trở thành người cao nhất trong đám anh em, con người cũng càng sống càng qua loa, vô cùng có hương vị đàn ông, cuối cùng cũng rửa sạch nhục nhã.
Mà Triển Ngải Bình thì sao? Chiều cao của cô gần như dừng vào lúc cô huy hoàng nhất, sau đó không cao lên bao nhiêu.
Mười chín tuổi nào biết sẽ nhìn thấy cô, Cố Thịnh từ trên cao nhìn xuống cô, lần này đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, anh bắt lấy cơ hội ra sức cười nhạo cô.
Chưa kịp để anh đắc ý mấy ngày, lại được cô cõng đi rồi mười km, Triển Ngải Bình còn nói anh ——Uổng cho cao to, thân thể lại yếu ớt, chỉ được cái mã ngoài.
"Nhớ kỹ, anh nợ tôi một món nợ ân tình."
Ân tình, phi.
Không phải muốn anh trả nhân tình sao? Trả lại cho cô xem!
Cố Thịnh nghiến răng nghiến lợi: "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn… Anh xem sau khi tôi kết hôn trừng trị cô ấy thế nào."
Vương Hữu Lý: "… Các người kết hôn hay là kết thù vậy?"
"Hôn nhân như chiến trường, kết hôn chính là kết thù."
Vương Hữu Lý: "Không, đồng chí Cố, anh cũng quá vô lý, kết hôn không phải trò đùa, phải trịnh trọng cân nhắc."
"Anh còn không biết xấu hổ nói tôi." Cố Thịnh cảm thấy anh ta lại càng không đáng tin: "Tôi ít nhất còn đáng tin hơn anh."
"Một người bạn qua thư, hai người mới gặp mặt bao lâu? Anh đã qua loa kết hôn, tôi và cô ấy ít nhất đã có hai mươi năm tình cảm."
Vương Hữu Lý trợn mắt ngoác mồm: "…"
Còn cãi chày cãi cối như thế, hai mươi năm tình cảm? Hai mươi năm kẻ thù thì có.
Con mẹ nó Cố Thịnh anh mới 25 tuổi thôi đó.
Vương Hữu Lý: "Anh với vợ anh cãi nhau, tôi và Tiểu Thẩm chắc chắn không khuyên can, đây chính là tự anh tìm."
Hôn nhân không có tình yêu, Cố Thịnh rõ ràng đang tự mình chuốc lấy khổ, tìm kẻ thù kết hôn, tương lai có thể tưởng tượng được, đều là tháng ngày nước sôi lửa bỏng.
Cố Thịnh sửa lại ống tay áo của mình, giễu cợt một tiếng: "Bồ Tát bùn qua sông, tự thân khó bảo toàn, còn bận tâm tôi."