Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 27: Đáng tin 1

Ngoài phòng gió thổi lạnh lẽo, tuy rằng đóng cửa sổ nhưng vẫn cứ có khí lạnh theo khe hẹp chui vào. Vương Hữu Lý chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh bốc lên trên, khiến đáy lòng người ta cảm thấy hoang đường và quỷ dị: "E là anh điên rồi."

"Thật sự sắp kết hôn hả? Coi như kết hôn thật? Còn là cùng cô gái khi còn bé thường xuyên đánh nhau với anh?"

Nếu như nói anh ta và Tiểu Thẩm là có duyên ngàn dặm đến gặp gỡ, bọn họ là nhân duyên trời ban, như vậy Cố Thịnh chính là nghiệt duyên trời giáng, dằn vặt lẫn nhau, trong phút chốc bốc đồng quyết định kết hôn một cách qua loa.

"Rốt cuộc là ân tình cỡ nào? Anh phải trả như thế?"

"Cô ấy cõng tôi đi mười km." Cố Thịnh thưởng thức bật lửa trong tay, anh dường như cảm thấy hơi nóng, kéo cổ áo lại, hầu kết trượt một cái.

"Cũng không phải việc ghê gớm gì." Anh lại đốt một điếu thuốc: "Khi đó tôi lên cơn sốt, nóng tới mơ hồ, vừa đói vừa khổ, bảo cô ấy vứt tôi ở ven đường, chờ người đến nhặt xác… Hạng mục đó tôi vốn cũng không dự định lấy."

Ai biết cô cứ lôi kéo thế mà dẫn anh tới đích thật.

Bị một cô gái cõng ở trên lưng, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy thật mất mặt, thực sự không cách nào đối xử với cô như con gái.

"Đây quả thật là một ân huệ lớn." Hai mắt Vương Hữu Lý tối tăm, anh ta chỉ ngây ngốc liếc mắt nhìn thân hình "cao to" của Cố Thịnh, nghĩ thầm cõng được anh đi mười km thì cô gái này đến tột cùng khôi ngô cỡ nào.

Lúc này, ở trong lòng Vương Hữu Lý đã phác hoạ ra chân dung cô gái kia, hình dáng cao lớn thô kệch, tính tình hung dữ, tóc ngắn, còn dáng dấp ngũ quan có lẽ chính là như mấy lính nam tương đối thanh tú trong đội ngũ, tưởng tượng "cậu" thành nữ, vậy thì cũng không chênh lệch mấy.

"Có ảnh không?" Đàn ông mà, có lẽ là động vật thị giác, thích dung mạo xinh đẹp, Tiểu Thẩm nhà anh ta tuy rằng không phải đại mỹ nhân nhưng cũng là một cô gái thanh tú đáng yêu, đứng ở bên cạnh anh ta có thể như chim nhỏ nép vào người rồi.

Cố Thịnh: "Có…"

Anh quả thật đem theo một bức ảnh trên người, Vương Hữu Lý tràn đầy lòng hiếu kỳ, giục anh lấy ảnh ra xem, "Tiểu Thẩm nhà tôi anh thấy rồi, anh cũng nên để tôi xem thử, xem chút đi, người anh em, xem chút đi."

Cố Thịnh móc ảnh ra, Vương Hữu Lý trợn tròn mắt một cái.

Mấy đứa trẻ trên bức ảnh trắng đen, bên trên có một Cố Thịnh chừng sáu, bảy tuổi, tám, chín đứa bé, tất cả đều là đám nít quỷ giống nhau.

Vương Hữu Lý gãi sau gáy: "Sao cảm thấy đều là con trai nhỉ?"

Đứa bé bên trên, tóc của một đứa lại ngắn hơn một đứa, xem ra đều rất "bướng".

Muốn chọn một người là "vợ" Cố Thịnh trên bức ảnh, chọn thế nào cũng cảm thấy không đúng.

"Anh đoán đoán là ai?"

"Là người này đi." Vương Hữu Lý xoắn xuýt mãi, chọn một người khá giống con gái trong hình, ngũ quan tương đối dịu dàng thanh tú, có lẽ là một cô gái.

Cố Thịnh lắc đầu: "Không phải."

"Người này không phải?" Vương Hữu Lý cau mày, người này không phải, người khác lại càng không giống, "Vậy tôi đoán không ra, ngược lại tôi chỉ có thể đoán rằng, chắc chắn không phải cái tên đầu trọc này."

Một đứa bé trọc đầu đứng trong góc trên bức hình, trông rất ngu ngốc, khuôn mặt khổ ép, ngũ quan đều bị chụp trông vặn vẹo.

Cái tên này lớn lên nhất định là một gã đàn ông cao lớn thô kệch.

Cố Thịnh không nhịn được cười: "Phụt…"

Đầu tiên loại bỏ đáp án chính xác.