Ác Mộng Trong Đêm

Chương 17: Ngày Thứ Ba

-Ngày thứ ba-

Nháy mắt đã đến thứ hai đầu tuần, Lâm Mộng Khiết ngồi thẫn thờ nhìn vũng nước thấm đẫm ga giường mà không nói nên lời. Lâm Mộng Khiết lại trải qua một đêm mộng xuân. Sáng sớm vừa tỉnh lại đã thấy bên dưới dính nhớp nháp, nhìn thử xem thì đúng là nước l*и chảy lênh láng, đây đã là bộ ga trải giường cuối cùng trong nhà rồi. Lâm Mộng Khiết thầm nghĩ hôm nay phải đem đống chăn mền và khăn lót ghế sô pha đi giặt luôn một thể, dù sao thời tiết đang nắng nóng chỉ cần phơi một lúc là khô ngay.

“Nhưng mà… Lát nữa Vương Khải sẽ đến… Có thời gian để giặt không đây…?” Lâm Mộng Khiết lẩm bẩm một mình.

Lâm Mộng Khiết quyết định đứng dậy mang đồ đi giặt trước, dù sao cũng chỉ cho mấy thứ này vào máy là xong, nâng cơ thể trần trụi đi đến tủ quần áo, chọn một bộ đồ bình thường chuẩn bị mặc vào, chợt nghĩ đến những lời Vương Khải nói hôm qua, bảo cô phải mặc đồ đi làm chờ cậu ta đến

“Khi nào cậu ta đến thì thay vậy... Nếu không, mình lại phải giải thích với Tiểu Vân... Nhưng nếu thế thì có thể bị cái đồ bại hoại kia trừng phạt không…?”

Nghĩ đến biện pháp ‘trừng phạt’ của Vương Khải, khuôn mặt Lâm Mộng Khiết đỏ bừng bừng, thầm mắng bản thân một lúc, sau đó quyết định cởi đồ thường ngày bỏ lại vào tủ quần áo, lấy đồ đi làm ra mặc vào. Sau khi xong xuôi, Lâm Mộng Khiết ôm ba tấm ga trải giường bước tới phòng khách.

Giang Vân đang ngồi trên sô pha xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay đầu lại thì thấy mẹ mình đang ôm một đống đồ đi ra.

“Sao nhiều ga giường vậy ạ, mẹ để con giúp!” Giang Vân vừa nói vừa đứng lên.

“Không cần đâu, mẹ tự làm được, con xem TV tiếp đi!”

“A… Được!”

Giang Vân nghe vậy ngồi trở lại trên sô pha, Lâm Mộng Khiết thở phào nhẹ nhõm, cô không dám để Giang Vân ôm mấy thứ này. Phía trên còn dính đầy chứng cứ gây án của cô, nếu để Giang Vân thấy thì cô còn mặt mũi nào để sống nữa. Lâm Mộng Khiết mang đồ vào phòng vệ sinh, ném tất cả vào máy giặt, sau đó chế độ giặt tự động, Lâm Mộng Khiết quay lại phòng khách, nhìn lên đồng hồ thấy đã gần 11 giờ rồi.

[Hôm qua Vương Khải cũng đến giờ này… Nay chắc cũng sắp đến…] Lâm Mộng Khiết nhìn về phía cửa thầm nghĩ, thậm chí trong mơ hồ cô còn hy vọng Vương Khải sẽ đến sớm hơn, nhưng nghĩ lại Giang Vân vẫn còn ở nhà, nếu Vương Khải và mình quấn lấy nhau rồi bị Giang Vân phát hiện thì phải làm sao? Lâm Mộng Khiết cũng ngơ ngác ngồi trên sô pha xem TV suy nghĩ xuất thần. Giang Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua mẹ mình, phát hiện hôm nay mẹ mình mặc một bộ âu phục rất chỉnh tề, vừa rồi do cô ôm một đống khăn trải giường nên cậu không thấy.

“Mẹ, mẹ muốn ra ngoài à?”

“Hả? Không!”

“Thế sao mẹ lại… Ăn mặc nghiêm túc thế?”

“Là.. Là vì… Vì hôm qua ăn mặc tùy tiện quá, không thích hợp đứng trước mặt học sinh, nên hôm nay mặc chỉnh tề một chút.”

“Ra vậy… Khi nào Vương Khải đến ạ?”

“Chắc cũng sắp rồi…”

“Hừm, dù sao cậu ta đến thì con cũng ra ngoài. Chiều này con có hẹn đi chơi với Tô Thanh đến muộn mới về.”

“Đúng không? Thế... cũng được.”

Lâm Mộng Khiết suýt chút nữa là thốt lên ‘như vậy thì tốt quá’, nhưng may là kịp thời sửa lại. Mới vừa rồi cô còn suy nghĩ làm cách nào để con trai ra khỏi nhà, không ngờ Giang Vân lại chủ động rời đi. Nhưng đột nhiên Lâm Mộng Khiết lại cảm thấy xấu hổ, vì muốn thoải mái làm mấy loại chuyện kia cùng với Vương Khải mà mình lại nghĩ cách để con trai ra ngoài?

[Sao mình lại có mấy ý nghĩ này... Chẳng lẽ mình thấp hèn đến vậy sao... Nhưng không thế ngăn Vương Khải xâm hại mình được, chỉ có thể … Để cho người trong nhà không biết chuyện này trước đã…]. Lâm Mộng Khiết vẫn đang tự an ủi bản thân, thật ra nếu cô thực sự là một người phụ nữ mạnh mẽ thì Vương Khải cũng không dám liều lĩnh như vậy. Mấu chốt là nội tâm Lâm Mộng Khiết cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối và thiếu quyết đoán. Những kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục và thủ đoạn khác nhau của Vương Khải khiến Lâm Mộng Khiết không thể chống cự được. Lâm Mộng Khiết tựa người trên ghế sa lon suy nghĩ một hồi, Giang Vân đã bị chương trình trên TV thu hút sự chú ý nên không phát hiện ra sự kỳ lạ của mẹ.

Sau khi suy nghĩ một hồi để lấy lại tinh thần, Lâm Mộng Khiết cúi đầu xuống, đột nhiên nhìn thấy dấu vết trên ghế sô pha. Hôm qua cô chỉ mới dọn dẹp sơ qua, vì là vải thấm nước cho nên tϊиɧ ŧяùиɠ và dâʍ ŧᏂủy̠ thấm vào bên trong không ít, cô chỉ đành tìm tạm một cái đệm để bọc lại. Lúc này hai người đang ngồi trên ghế sô pha, đệm bị biến dạng cuộn lại lộ ra dấu vết. Thậm chí Lâm Mộng Khiết còn ngửi thấy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô đưa mắt nhìn lướt qua con trai, Giang Vân đang bị nội dung của chương trình hấp dẫn nên không để ý tới.

“Tiểu Vân!’

“Dạ? Sao thế mẹ?”

“Con có quần áo bẩn không, đi lấy ra đây, để mẹ giặt.”

“À, để con xem hết đoạn này đã.”

“Không được… Đi lấy ngay cho mẹ.”

Giang Vân nghe thấy giọng nói của mẹ cao lên hai bậc, lập tức biến thành cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, chạy về phòng mình phân loại quần áo bẩn. Sau khi Lâm Mộng Khiết nhìn thấy Giang Vân quay lại phòng ngủ, tranh thủ chỉnh lại đệm che dấu vết tích, còn xịt một chút nước hoa, vừa chỉnh xong, Giang Vân cầm mấy bộ quần áo bước ra khỏi phòng.

“Mang quần áo bỏ bên cạnh máy giặt đi.”

“Vâng… Con biết rồi.”