Ác Mộng Trong Đêm

Chương 16: Vương Khải Học Hành Rất Chăm Chỉ

Vương Khải đứng dậy, ©ôи ŧɧịt̠ trượt ra khỏi khe l*и của Lâm Mộng Khiết, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước l*и “phụt phụt” trào ra từ bên trong, men theo mép ghế sô pha chảy xuống. Lâm Mộng Khiết cũng tỉnh dậy hừ một tiếng, cô không khỏi xấu hổ khi nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ mình, tϊиɧ ŧяùиɠ hòa với dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn chảy ra từ hai chân đang mở rộng. Lâm Mộng Khiết còn chưa kịp làm gì, Vương Khải đã chồm lên cầm ©ôи ŧɧịt̠ đưa đến trước mắt cô, Lâm Mộng Khiết rất biết điều há mồm ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠, liếʍ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước l*и dính trên thân nuốt hết xuống, cả ngày hôm nay đã làm rất nhiều lần, Lâm Mộng Khiết cảm giác hình như mình đã quen với mùi vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Ha ha, cô giáo ngoan lắm, không cần em nói cũng biết mình phải làm gì.”

Vương Khải nói xong liền đưa tay vuốt ve mài tóc Lâm Mộng Khiết, sau đó nhấc điện thoại lên chụp cận cảnh, Lâm Mộng Khiết chỉ nhìn Vương Khải với ánh mắt vô tội và đáng thương, ánh mắt thanh tú này khiến Vương Khải muốn ȶᏂασ thêm một lần nữa. Nhưng cậu ta vẫn kìm lòng khi nghĩ lại, hôm nay đã đủ rồi, nếu ȶᏂασ l*и tiếp có khi giảm tuổi thọ, không sống đến ba mươi tuổi.

“Cô chủ nhiệm yêu quý của em, hôm nay học tới đây thôi, mai em lại đến tiếp.”

“...Ngày mai tới nữa sao? Cô…”

“Sao thế? Sướиɠ xong rồi thì không muốn dạy em nữa?”

“Không… Không phải…”

“Vậy tốt, ngày mai tắm rửa sạch sẽ chờ em. Nhân tiện, ngày mai nhớ mặc đồ đi làm của cô đấy, để chúng ta có động lực học tập hơn, biết chưa?”

“…Được rồi… Cô biết rồi.”

Sau khi Vương Khải chụp thêm một vài bức ảnh nữa rồi mới hài lòng rời đi. Lâm Mộng Khiết ngẩn ra nhìn bóng lưng của Vương Khải đi ra khỏi nhà, cho đến khi khe l*и tự dưng lại phun ra một cỗ nước l*и hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì Lâm Mộng Khiết mới hồi phục lại tinh thần, cố gắng đứng lên nhưng tay chân bủn rủn không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ở trên ghế salon nằm nghỉ một chút.

Một lúc sau, Lâm Mộng Khiết cố gắng đứng lên, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, sắc mặt mắc cỡ ửng hồng, đè nén đau nhức khi di chuyển, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi bắt đầu dọn dẹp những dấu vết dâʍ ɖu͙© trong nhà. Sàn nhà dọn một chút là sạch, nhưng cái khó là ghế sofa đã bị thấm đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, chỉ có thể lau sơ trên bề mặt sau đó lấy một tấm đệm mới phủ lên. Điều khiến Lâm Mộng Khiết không nói nên lời là đêm qua cô đã làm ướt ga trải giường, ban ngày cô và Vương Khải lại làm ra một vùng hỗn độn trên giường, cho nên bây giờ lại phải thay thêm một bộ mới.

Đang lúc nhìn tấm ga trải giường mà phát sầu, Lâm Mộng Khiết đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, cô sợ tới mức vội vàng kéo hết chăn mền ném sang một bên, đi ra phòng khách xem ai tới. Nhìn qua mắt mèo, hóa ra Giang Vân đã trở về, nhìn thấy con trai đứng bên ngoài, tay cầm nắm cửa của Lâm Mộng Khiết có chút run rẩy. Cô không còn mặt mũi nào để đối diện với con trai mình nữa, cô đã làm chuyện dâʍ ɖu͙© cùng với một người bạn cùng lớp mà con trai cô ghét, đồng thời cũng là một học sinh kém cỏi mà cô không ưa nổi ngay trong chính căn nhà của mình.

Lâm Mộng Khiết còn đang bàng hoàng tự trách bản thân mình, Giang Vân đợi ở ngoài cửa thấy không có động tĩnh gì liền bấm chuông thêm lần nữa, Lâm Mộng Khiết đứng ở cạnh cửa giật nảy mình. Giang Vân nghe thấy có tiếng phụ nữ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa lách cách mở ra. Lâm Mộng Khiết chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người xuất hiện trước mặt Giang Vân, Giang Vân sững sờ một lúc sau đó liền bước vào nhà. Lâm Mộng Khiết nhìn thấy ánh mắt của Giang Vân mới nhận ra bộ dạng của mình lúc này không được đàng hoàng cho lắm. Nhưng vừa tắm xong cô phải bận dọn dẹp nhà cửa nên mới quên đi thay quần áo.

“Mẹ, Vương Khải đi lúc nào vậy ạ?”

“Hả? À… Vừa mới đi …”

“Sao mẹ lại đồng ý làm gia sư dạy kèm cho thằng đó chứ? Loại người như cậu ta mà cũng chịu học hành nghiêm túc sao? Bình thường lên lớp có bao giờ nghe giảng đâu.”

“Đừng nói bạn cùng lớp như vậy chứ con, câu ta… lúc học hành cũng rất chăm chỉ.”

“Sao mẹ lại đi nói đỡ cho người ngoài vậy!”

Giang Vân nói xong liền quay đầu lại nhìn mẹ mình, không khỏi hơi ngây người, Lâm Mộng Khiết chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, cặρ √υ' bị quấn ép lên một khối đầy đặn, tóc ướt dán lên sau lưng, cặp chân thon mảnh trắng nõn lại càng thêm bắt mắt. Lâm Mộng hiết còn đang suy nghĩ làm sao để cho Vương Khải không làm mấy chuyện như thế nữa thì nhìn thấy ánh mắt Giang Vân nhìn ngực và đùi mình, cô cau mày, ho nhẹ một tiếng.

Sau khi nghe thấy tiếng ho khan của mẹ, Giang Vân mới định thần lại, nhìn thấy biểu tình trong mắt mẹ mình thì lập tức có hơi sợ, tự nghĩ vừa rồi sao mình lại dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với mẹ chứ? Đúng rồi, lúc mới vào cửa, ánh mắt của mẹ quá nhẹ nhàng, thậm chí có chút yếu ớt, giống như một người phụ nữ nhu nhược vừa bị bắt nạt, cho nên trong tiềm thức càng thêm tự tin nói là mẹ đã hết giận, nhưng bây giờ nghĩ lại chắc cậu gặp ảo giác rồi.

“À… Con… Đúng rồi, trong phòng có mùi gì đó là lắm? Giống như mùi cá tanh thì phải? Buổi trưa hai người ăn cá sao?” Giang Vân giả vờ nhìn cảnh vật xung quanh để đổi chủ đề nói chuyện, nhưng đột nhiên cảm thấy trong phòng có mùi hơi lạ.

“... Để ý nhiều như vậy làm gì, đi chơi cả ngày rồi, vào phòng học bài ngay!”

“Vâng, con biết rồi.”

Lâm Mộng Khiết thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Giang Vân ủ rũ bước vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt lập tức dịu xuống. Sau khi cẩn thận ngửi kỹ, mới thấy trong phần thật sự có múi, chính là mùi nước l*и và tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cô ở trong môi trường này cả ngày, thậm chí đã nuốt rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, cho nên đã quen với cái mùi này rồi, nhưng Giang Vân vừa mới từ bên ngoài trở về, mùi này đối với cậu càng rõ ràng hơn. Lâm Mộng Khiết quay lại phòng ngủ lấy lọ nước hoa xịt hết nơi này đến nơi khác rồi quay vào nhà tiếp tục dọn dẹp những dấu vết còn sót lại. Sau khi kiểm tra kỹ lại thấy không còn dấu vết gì nữa thì mới hoàn toàn yên tâm, hôm nay là một mớ hỗn độn xem như đã xong, nhưng ngày mai thì… Lâm Mộng Khiết không biết là mình đang sợ hãi hay đang mong đợi ngày mai đến, cô nằm lên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.