Nguyễn Kiều Kiều quá mệt mỏi, vừa mới xuyên vào thế giới này còn chưa thích ứng với thân thể này, đã bị Kỷ Tiều hung hăng khi dễ một trận, vào trong bồn tắm nằm không được mấy phút liền bị cơn buồn ngủ đánh úp lại, bất tri bất giác liền ngủ thϊếp đi.
Bồn tắm không đổi vẫn duy trì nhiệt độ thích hợp, ngược lại khiến cô ngủ không nói như vậy liền đi qua đã hơn nửa giờ.
Tống Thế Dĩnh treo một trái tim lúc này mới buông xuống, nhẹ nhàng gọi cô vài tiếng, phát hiện đối phương thật sự ngủ rất sâu, chỉ có thể ôm cô từ trong bồn tắm ra lau sạch sẽ thân thể, thay áo ngủ sạch sẽ cho cô.
Sau đó gọi Kỷ Tiều tới, bảo hắn cẩn thận ôm Nguyễn Kiều Kiều lên giường.
Trong nháy mắt Nguyễn Kiều Kiều được đặt trên giường có chút mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú gần gũi của Kỷ Tiều.
"Thật đáng sợ, sao trong mơ còn muốn gặp lại cậu."
Nguyễn Kiều Kiều lẩm bẩm một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ thϊếp đi.
Mà Kỷ Tiều "đáng sợ", sắc mặt đã đen thành đáy nồi đang đứng ở ngay trước mặt của cô.
Lúc Nguyễn Kiều Kiều hoàn toàn tỉnh táo lại, đã là hơn mười giờ sáng hôm sau, giấc ngủ này cô ngủ lại còn rất thoải mái, tối hôm qua trí nhớ còn mệt mỏi đại não đều khôi phục hoạt động lại như bình thường.
"Ngài tỉnh rồi."
Một thanh âm tương đối ôn hòa vang lên ở một bên.
Nguyễn Kiều Kiều quay đầu nhìn lại, là nữ hộ lý tối hôm qua giúp cô tắm rửa.
Nguyễn Kiều Kiều không có ấn tượng gì về chuyện tối hôm qua sau khi tắm rửa, hậu tri hậu giác phản ứng lại đây :
"Hôm qua là tôi ngủ thϊếp đi? ”
Tống Thế Dĩnh gật gật đầu, đứng ở bên cạnh hỏi cô có phải hiện tại muốn đi ăn sáng hay không.
Nguyễn Kiều Kiều bảo cô ôm mình lên xe lăn, cô quen rửa mặt trước rồi mới đi ăn sáng, nếu không luôn cảm thấy trong miệng không sạch sẽ.
Sau khi rửa mặt xong, Tống Thế Dĩnh bưng tới một bàn bữa sáng, bao gồm hai loại đồ ăn trung quốc và đồ Tây lên một cái bàn nhỏ cho cô.
Thiên kim giả có một số tật xấu trong chế độ ăn uống khi tâm trạng không tốt, cho nên các hộ lý đều có thói quen chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Cái này ngược lại tiện nghi Nguyễn Kiều Kiều, cô cũng không kén ăn, có cái gì ăn cái đó, hai má phồng lên vì bị lấp đầy thức ăn, giống như một con chuột đồng đang thỏa mãn nhét đồ ăn vào miệng.
Tống Thế Dĩnh thấy cô ăn uống vui vẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn no uống đủ, Nguyễn Kiều Kiều mới nhớ tới hỏi:
"Kỷ Tiều đâu? ”
Tống Thế Dĩnh nhìn sắc mặt của cô, do dự nói:
"Hẳn là ở dưới lầu, nếu cô cần, tôi bây giờ gọi cậu ấy lại đây. ”
Dưới lầu là phòng bệnh của mẹ của Kỷ Tiều, thiên kim giả đã dùng một chút thủ đoạn nhỏ để đưa mẹ của hắn đến bệnh viện này.
"Quên đi, không cần hắn, dì đẩy tôi xuống lầu phơi nắng đi."
Nguyễn Kiều Kiều cần phải sửa sang lại ký ức trong đầu một chút, hơn nữa còn hỏi rõ ràng 01 mình ở thế giới này rốt cuộc phải làm cái gì.
Kỷ Tiều không có ở đây, đỡ cho hắn ở bên cạnh luôn xuyên tạc ý tứ của chính mình, làm cho hai người đều mất hứng.