"Cô làm gì vậy?".
Kỷ Tiều mạnh mẽ nắm lấy cổ tay của Nguyễn Kiều Kiều, khí lực lớn như muốn bẻ gãy cánh tay của đối phương.
Hắn không dám tin nhìn Nguyễn Kiều Kiều:
"Tôi đều như vậy cô còn chưa thỏa mãn, còn muốn gọi người tới xem?”
Nguyễn Kiều Kiều: "...?"
Hắn đang nói về cái gì vậy?
Người đàn ông này có vấn đề gì vậy!
"Ai nói là tôi muốn để cho người khác đến xem."
Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy người này thật đáng ghét, vừa giãy dụa vừa tức giận nói:
"Tôi đều nói không cần, cậu còn liên tục trêu chọc đến tôi, rốt cuộc là ai không thỏa mãn!”
Kỷ Tiều cắn răng hỏi:
"Rốt cuộc bây giờ cô lại muốn giở trò gì nữa đây?”
Nguyễn Kiều Kiều: "…"
Được rồi, cô không thể nói chuyện được với người đàn ông này.
Nguyễn Kiều Kiều hảo tâm nhắc nhở:
"Nếu cậu không mặc quần áo của cậu vào, bên ngoài rất nhanh có thể sẽ có người tới đây. ”
Cô ước chừng nhìn ra quan hệ giữa hắn và nguyên chủ không tốt lắm, suy nghĩ một chút lại nói:
"Cậu cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy chúng ta ở chỗ này làm gì chứ? ”
Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu ngoan ngoãn cười, cô thật lòng thay đối phương vì hắn mà suy nghĩ.
Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt của Kỷ Tiều, nhìn thế nào cũng thấy châm chọc như thế.
Giống như cô muốn đánh tan điểm mấu chốt cuối cùng mà hắn thủ vững, lại sau khi lâm môn một cước đẩy hắn ra, cười nói, anh xem, đẩy người ra lại đơn giản đến như vậy.
Nhưng hiện tại tình huống không cho phép Kỷ Tiều suy nghĩ quá nhiều, y tá đứng cách nơi này cũng không tính là quá xa, y tá trực ban đêm rất nhanh sẽ tới đây.
Kỷ Tiều chỉ có thể mặt âm trầm kéo bαo ©αo sυ siết nghẹt đến chết vào, nhét du͙© vọиɠ kia lại vào trong quần, lại dùng vạt áo che lại.
Sau đó nhanh chóng mặc lại quần cho Nguyễn Kiều Kiều, đắp chăn che kín dấu vết ái muội ở trên giường.
Một giây sau, y tá gõ cửa đi vào, nhìn nam hộ lý xuất hiện trong phòng bệnh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại lại cẩn thận hỏi người phụ nữ đang nằm ở trên giường bệnh:
"Cô Nguyễn, xin hỏi có nhu cầu gì không? ”
Nhìn thái độ của đối phương đối với chính mình, Nguyễn Kiều Kiều càng thêm tò mò nguyên chủ rốt cuộc là người như thế nào, lại có thể làm cho người ta hận không được lại sợ không xong đến mức như vậy.
"Xin hỏi có khăn trải giường thay nệm giường không, tôi không cẩn thận làm đổ nước lên ga trải giường."
Nguyễn Kiều Kiều lễ phép nói.
Không đợi 01 nói hình tượng của cô đang muốn sụp đổ, Nguyễn Kiều Kiều ở trong đầu đã cãi lại trở về, "ác độc không có nghĩa là không biết lễ phép"!
"Nhưng nguyên chủ của thế giới này, vốn là ác độc lại không lễ phép. "01 nói.
Khi tác giả sáng tạo ra nhân vật nữ phụ ác độc này, vốn là vì muốn làm nổi bật các loại ưu tú của nữ chủ, liền đem đầu óc của nữ phụ cưỡng ép giáng xuống tới mức thấp nhất.
Đừng nói là không lễ phép, nói nhân vật này là một tên ngốc cũng không quá đáng.
Nguyễn Kiều Kiều: "A, Được rồi, vậy thì đã sao chứ."
01 trầm mặc một chút, hiểu được cô bây giờ vẫn chưa nguôi giận.
Dù sao lúc ký kết hiệp ước với cô, đích xác không có nói trước, đây là một thế giới thịt văn.
Tự giác là mình giấu diếm trước 01, đích xác không có cách nào cùng với ký chủ tức giận so đo chuyện này.
Quên đi, dù sao trong mắt những người như bọn họ, Nguyễn Kiều Kiều trước mắt vô luận làm cái gì cũng là hảo tâm, chờ cô bớt giận rồi lại nói sau.
01 rõ ràng là không thể ép buộc ký chủ quá chặt trong tình huống như thế này.