Khi Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy bαo ©αo sυ trong bàn tay của Kỷ Tiều, nỗi sợ hãi trong lòng gần như sắp đạt đến đỉnh cao.
Cho dù đây là một thế giới thịt văn, muốn phải làm các loại OOXX.
Vậy tốt xấu gì cũng phải cho cô chút thời gian thích ứng chứ!
Dù sao ở thế giới thực, người mà ngay cả tay của nam hài tử cũng chưa từng sờ qua như cô, mà vừa đến thế giới này đã bị nam nhân dùng ngón tay đùa bỡn hạ thể, hiện tại còn muốn thật sự ngủ với cô.
Nguyễn Kiều Kiều lại muốn khóc, cô đáng thương vươn tay kéo vạt áo của Kỷ Tiều, nhưng nghẹn nửa ngày lại không nghẹn ra được một câu mắng người.
Cô muốn ngăn cản người nam nhân này, lại thật sự là diễn vai ác độc không nổi.
Cô nói không cần, người đàn ông nhìn cô với một bộ dạng cho rằng cô muốn diễn trò.
Nguyễn Kiều Kiều thật sự là cực kỳ ủy khuất.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân kéo ra một cái bαo ©αo sυ ra, sau khi thắt lưng quần rơi xuống, bật ra một cái côn thịt thô dài đến đáng kinh ngạc.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Nguyễn Kiều Kiều cơ hồ mở to đến mức lớn nhất, trong đồng tử phản chiếu hình dạng một cây côn thịt màu sắc nhạt nhẽo nhưng lại chiếm lấy gân xanh còn đột nhiên nhảy lên một chút.
Cô theo bản giơ tay lên so sánh với côn thịt của đối phương.
Sau đó hít sâu một hơi khí lạnh.
Chúa ơi.
Thứ này, thứ lớn như vậy, có thể đi vào bên trong tiểu huyệt của cô hay sao?
Có thể nhét vào bên dưới?
Sẽ chết! !
Giờ khắc này, du͙© vọиɠ sinh tồn của Nguyễn Kiều Kiều gần như đạt tới đỉnh điểm.
Mắt thấy người đàn ông cúi đầu đeo bαo ©αo sυ vào phía dưới của chính mình, kết quả bởi vì kích thước hơi nhỏ, vẫn không đeo lên được.
Nguyễn Kiều Kiều nhân cơ hội này, đại não nhanh chóng nghĩ ra phương pháp có thể tạm thời cắt đứt tình huống nguy hiểm này.
Cô sắp bị thân thể hiện tại của mình làm tức chết!
Nếu là thân thể bình thường, cô còn có thể giậm chân bỏ chạy, hết lần này tới lần khác cô hiện tại là tàn phế, nhức nhích cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể bị ép thừa nhận giao hoan.
Kỷ Tiều nghiêm túc cúi đầu đeo bαo ©αo sυ cho mình, không chú ý tới sắc mặt của Nguyễn Kiều Kiều đang rối rắm cái gì.
Cái bαo ©αo sυ này là kích thước của nam giới bình thường, đối với hắn mà nói có chút nhỏ, chỉ mới đeo vào qυყ đầυ cũng đã siết hắn có chút khó chịu, nếu hắn đeo toàn bộ cả cây côn thịt xuống thì sẽ càng cảm thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của chính mình bị chen chúc đến không thoải mái.
Hắn nhíu mày, cơ hồ có thể kẹp chết một con ruồi, cuối cùng mới miễn cưỡng đeo một cái bαo ©αo sυ vào bên trên côn thịt.
Dù khó chịu đến đâu cũng không có biện pháp, cũng không thể không đeo bαo ©αo sυ.
Kỷ Tiều giật giật tính khí có chút khó chịu bị siết chặt, giảm bớt thống khổ, sau đó hắn mới giương mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều.
Người phụ nữ này hẳn là muốn vui đến hỏng đi, quyến rũ hắn một tháng, rốt cục muốn đem hắn ngủ đến tay.
Kỷ Tiều có chút trào phúng nghĩ, sau đó liền nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi lại nghiêng đầu ở bên giường tìm kiếm cái gì đó, sau đó ánh mắt sáng lên, giơ tay vươn về phía thứ kia.
Kỷ Tiều nhìn theo hướng ngón tay của cô.
Nguyễn Kiều Kiều vui vẻ ấn chuông gọi người đến đây.
Kỷ Tiều :"...?"
Mẹ kiếp.