Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 38

Cố Kỳ Châu có dự cảm, chỉ cần bước thêm một bước nữa, anh sẽ rơi vào cạm bẫy của cô.

Anh phải tỉnh táo.

“Cô còn muốn tìm điện thoại không?” Anh mạnh mẽ chuyển sang chuyện nghiêm túc, đe doạ một câu: “Nếu không tìm thì bây giờ trở về.”

Chắc chắn phải tìm rồi, ông ngoại rất để ý cái điện thoại đó… Mưu kế chưa thành công, Trần Nhiễm Âm thở dài, không còn cách nào khác đành phải nói: “Được, tìm, nghe theo anh hết!”

Cố Kỳ Châu thầm thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp cảnh giác, cảnh cáo cô một câu: “Từ bây giờ thành thật một chút, không được giở trò nữa.”

Trần Nhiễm Âm không tình nguyện “Ừ” một tiếng, trong lòng nghĩ: Chờ đi, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, nhất định sẽ bắt được khanh, dưa ép xanh là ngọt nhất!

Chờ Trần Nhiễm Âm yên tĩnh lại, Cố Kỳ Châu mới tiếp tục dẫn cô đi lên núi, Bạch Nha nhảy nhót dẫn đường ở phía trước.

Trần Nhiễm Âm thật sự không nói gì nữa, nhưng hành động thì vẫn không ngừng lại. Mới đầu, hai người chỉ đơn giản là nắm tay nhau, sau đó, cô cố ý dùng ngón trỏ cào vào lòng bàn tay anh, rất nhẹ nhàng. Cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn tay thông qua cánh tay đi thẳng vào tim, ngay lập tức, nửa người Cố Kỳ Châu cứng đờ, đại não cũng cứng đờ trong chớp mắt. Thừa dịp anh thất thần, Trần Nhiễm Âm nhanh chóng xoay một chút, ngón tay thon dài mảnh khảnh linh hoạt xuyên qua kẽ ngón tay của anh, đan chặt với mười ngón tay anh, sau đó giấu đầu hở đuôi nâng cằm lên, nhìn tán cây xanh um tươi tốt trên đỉnh đầu: “Ồ, thời tiết hôm nay đẹp thật.”

Cố Kỳ Châu: “…”

Anh hoàn toàn nổi nóng, thở dài một hơi, quay mặt nhìn cô: “Giáo viên giở trò lưu manh với phụ huynh học sinh có phải không thích hợp không?”

Trần Nhiễm Âm vội vàng bày ra vẻ mặt khác, chính nghĩa nói: “Hành vi cá nhân không đại biểu cho toàn bộ giáo viên, giáo viên không thể gánh tội cho tôi!”

Cố Kỳ Châu bị chọc giận đến bật cười: “Cho nên cô Trần thừa nhận cô đang giở trò lưu manh với phụ huynh học sinh sao?”

Trần Nhiễm Âm lắc đầu, giọng điệu kiên quyết: “Không thừa nhận, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ đùa giỡn lưu manh với phụ huynh học sinh! Anh đừng nói bậy, ảnh hưởng đến danh dự của tôi.”

“……”

Ừm, câu trả lời này rất Trần Hoàng, không chỉ không thừa nhận sự thật, còn có thể thuận tiện đánh ngược trở lại.

Cố Kỳ Châu thở dài, bất lực hỏi: “Cho nên cô có đuổi Cố Biệt Đông ra khỏi lớp không, hay là đơn phương trục xuất tôi ra khỏi nhóm phụ huynh không?”

Trần Nhiễm Âm nhìn anh, đồng tử đen bóng giống như ngôi sao đang phát sáng: “Không hề. Khanh chính là Cố phi mà trẫm yêu thích nhất, nếu xem ái phi là phụ huynh học sinh, vậy chẳng phải là người ngoài hay sao?”

Cố Kỳ Châu: “…”

Được rồi, hiểu rồi, là phi.

Anh thu ánh mắt đang nhìn cô, gương mặt không cảm xúc leo núi, trong đầu thì nghĩ: Người đàn ông thích uống coca kia là ai? Chính thất chính là anh ta sao?

Trần Nhiễm Âm vẫn nhìn anh, từ góc độ này đường nét sườn mặt của anh cực kỳ hoàn hảo, xương gò má tuyệt đẹp, góc cạnh sắc nét, góc hàm tuyệt vời, nhưng mê người nhất chính là yết hầu.

Đường cong vai và cổ của anh săn chắc thon gầy, yết hầu tượng trưng cho đặc điểm giới tính, nhô lên rất rõ ràng, vô hình chung làm toát ra hơi thở nội tiết tố nam mãnh liệt. Sau nhiều năm huấn luyện thực chiến tích lũy, làm làn da anh có hơi đen hơn thời học sinh một chút, nhưng đó chỉ là đen bánh mật, càng nam tính hơn.

Trần Nhiễm Âm bỗng nhiên nhớ tới một bộ phim mà mình từng xem, trong đó có một tập, mọi người rất kinh ngạc vì phim có quy mô quá lớn, ai xem cũng đều có phản ứng sinh lý, chỉ có một mình cô là thờ ơ, thậm chí là chán ghét, ghê tởm.

Từ chuyện này, cô bắt đầu bài xích quan hệ tìиɧ ɖu͙©, bất kỳ phản ứng nào liên quan đến nội tiết tố đều sẽ làm cô cảm thấy buồn nôn, có một lần cô còn hoài nghi là tên gầy bất lực kia chết không nhắm mắt, cho nên trước khi chết mới truyền loại bệnh bất lực này cho cô.

Cô từng bài xích việc tiếp xúc với người khác giới trong một khoảng thời gian rất dài, cho dù là tiếp xúc bình thường cũng không được, thậm chí cô còn bài xích cả bố cô, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của cô. Để có thể trở về cuộc sống bình thường, cô mất rất nhiều thời gian để điều trị tâm lý, mất hai năm mới có thể ở chung với người khác giới như một người bình thường, nhưng cô vẫn bài xích quan hệ tìиɧ ɖu͙©, cô cảm thấy ghê tởm.

Nhưng mà giờ phút này, cô đột nhiên nghĩ đến cốt truyện quyến rũ trong tập phim kia: nam nữ ôm hôn triền miên tiến vào phòng ngủ với ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông giúp bạn nữ cởϊ áσ ngắn màu đen, người phụ nữ cũng đẩy áo của bạn nam lên, nhưng bọn họ không lập tức tiến vào vấn đề chính, mà là vuốt ve thân thể của nhau, vùi mũi vào cổ nhau, dùng chóp mũi cọ nhẹ da thịt đối phương, hít thở dồn dập, cũng có thể nói là ngửi.

Khi đó cô hoàn toàn không hiểu hành vi này, tua nhanh gấp đôi bỏ qua đoạn phim này, nhưng hiện tại, hình như cô đã hiểu… Tình yêu và sự triền miên giữa đàn ông và phụ nữ không chỉ nói và làm, mà còn là sự hấp dẫn lẫn nhau, ‘màu sắc’, ‘mùi thơm’, ‘hương vị’ đều có thể trở thành sự hấp dẫn.

Cô chợt nghĩ, phải ngửi anh một cái, nhất định phải ngửi.

Nhưng đúng lúc này, Bạch Nha bỗng nhiên gâu gâu kêu to, đánh thức Trần Nhiễm Âm từ trong mộng.

Cố Kỳ Châu nhìn theo tiếng kêu: “Qua đó xem thử, hẳn là nó tìm thấy điện thoại rồi.”

Trần Nhiễm Âm gật đầu, lập tức đi qua cùng anh.

Bạch Nha ngồi trên một tảng đá thấp màu vàng, miệng ngậm một cái điện thoại cũ màu đen.

Lúc này bọn họ vào núi vẫn chưa tới một giờ, còn rất xa mới đến sơn động bắt được Tần Thiên Hữu, chứng tỏ ông Tần không phải làm rơi ở trong sơn động kia, mà là trên đường xuống núi không để ý làm máy rơi ra khỏi túi áo khoác.

Thời buổi này thật sự rất ít người sử dụng máy kiểu gập như vậy, Trần Nhiễm Âm vừa nhìn đã biết cái Bạch Nha đang ngậm chính là chiếc điện thoại bảo bối của ông ngoại cô, cô không khỏi thở phào một hơi, nhưng cũng không quên khen chú chó một câu: “Bạch Nha thật lợi hại! Không hổ là chú chó giỏi nhất trong nhóm chó cảnh sát!”

Trong mắt Bạch Nha lộ vẻ đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực ngậm máy, đuôi chó vẫn luôn lắc lư ở phía sau.

Cuối cùng Trần Nhiễm Âm cũng thả đội trưởng Cố ra, vừa khom lưng vừa duỗi tay về phía miệng Bạch Nha, đồng thời cảm khái: “May mà mày giúp tao tìm được, bằng không tao còn phải… Này? Mày đi đâu?!”

Cô đã duỗi tay đến bên miệng Bạch Nha, nhưng Bạch Nha lại ngậm máy chạy đi, phương hướng chạy rất kiên định, giống như đã sớm lên kế hoạch, nhanh như chớp chạy tới hang động cách đó không xa. Trước khi vào hang động, nó còn cố ý dừng bước, quay đầu lại nhìn Cố Kỳ Châu một cái, giống như đang ám chỉ. Sau khi ám chỉ xong mới bước bốn cái chân chó chạy vào hang động như một cơn gió.

Nhưng chẳng mấy chốc nó đã chạy ra khỏi hang động, chẳng qua khi đi ra, cái máy ngậm trong miệng đã biến mất.

Rõ ràng nó cố ý ném máy vào hang động đen tối, sau đó sủa lên với hai người bọn họ rồi vui vẻ chạy đi.

Giờ khắc này, Trần Nhiễm Âm thật sự yêu Bạch Nha muốn chết: Thật không hổ là chó nghiệp vụ thông minh, ưu tú, khéo hiểu lòng người! Chu đáo hơn người nào đó!

Cố Kỳ Châu thì tức giận đến hộc máu, thiếu điều xem Bạch Nha là Cố Biệt Đông mà đánh cho một trận.

Trần Nhiễm Âm liếc nhìn đội trưởng Cố ở bên cạnh, cố ý thở dài, bất đắc dĩ nói: “Haizz, Bạch Nha thật nghịch ngợm! Trong hang động này tối đen như vậy, tôi cũng không dám đi vào một mình.”

Cố Kỳ Châu hiểu được ý của cô, cũng lười đáp lại, không cảm xúc nói một câu: “Cô chờ ở bên ngoài, tôi vào một mình.” Giọng điệu còn không cho phản bác, giống như là ra lệnh. Nói xong, anh lập tức sải bước đi về phía cửa động.

Anh muốn đánh nhanh thắng nhanh, không muốn kéo dài một phút một giây nào, bởi vì anh đã dự đoán được ‘Mối nguy hiểm’ có thể xảy ra.

Thậm chí anh cũng không thể chắc chắn điều gì sẽ xảy ra khi anh và cô cùng vào hang động.

Tốt nhất là không xảy ra chuyện gì cả.

Trần Nhiễm Âm lại làm lơ mệnh lệnh của Cố Kỳ Châu, hoặc nói là bằng mặt không bằng lòng, ngoài miệng đáp “À”, nhưng khi anh đi vào hang động lại lặng lẽ đi theo.

Cửa động rất hẹp, không gian bên trong cũng không lớn, tối đen giơ tay không thấy năm ngón, vách núi bốn phía giống như khối băng lúc nào cũng tản ra khí lạnh, vừa đi vào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Cố Kỳ Châu bật đèn, nhìn thấy máy điện thoại trên mặt đất giữa hang động, nhanh chóng khom lưng nhặt lên, đứng dậy và xoay người về phía sau, sau đó va phải cô giáoTrần vừa mới vào hang động, tay cầm đèn pin đυ.ng phải cô làm rơi đèn pin xuống đất, phát ra tiếng ‘lạch cạch’ trong hang động yên tĩnh, trên mặt đất tối đen xuất hiện một tia ánh sáng.

Trong bóng tối, Trần Nhiễm Âm hơi ngửa cằm, ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Kỳ Châu, luôn mang theo muôn vàn thâm tình, khóe môi bất giác nhếch lên, mỉm cười giảo hoạt, tựa hồ đang nói với anh: Ha ha, vẫn bị trẫm bắt được? Trẫm xem khanh còn có thể chạy đi đâu!

Cố Kỳ Châu rất rõ ràng mình phải làm gì trong lúc này: Lập tức đẩy cô ra, nhanh chóng rời khỏi hang động. Nhưng cơ thể anh hoàn toàn không nghe theo khống chế của đại não, làm thế nào cũng không thể giơ tay lên chứ đừng nói là đẩy cô ra.

Trần Nhiễm Âm nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: “Lâm Vũ Đường.” Trong hoàn cảnh an toàn không có người thứ ba ở đây, cô vẫn muốn gọi anh là ‘Lâm Vũ Đường’, bởi vì anh chính là Lâm Vũ Đường của cô, Lâm Vũ Đường thuộc về cô.

Cả người Cố Kỳ Châu cứng đờ, theo bản năng nắm chặt hai tay, bất tri bất giác hít thở dồn dập.

Trần Nhiễm Âm vẫn nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt đào hoa đầy gợn sóng tình ý, cô không chút do dự vươn cánh tay vòng lên cổ anh, đồng thời kiễng mũi chân, đưa chóp mũi tới gần cổ bên phải của anh, nhắm mắt lại nói: “Em muốn ngửi anh.”

Nói xong, cô thật sự nhẹ nhàng ngửi phần cổ anh.

Nghe nói trên người mỗi người đều mang theo mùi hương độc nhất vô nhị, cũng chính là pheromone mà y học thường nói, nhưng khứu giác của con người không phát triển như vậy, không thể dễ dàng ngửi được mùi hương của người khác.

Cô không biết người khác có thể ngửi thấy mùi hương độc đáo của Lâm Vũ Đường hay không, nhưng cô có thể, cô thật sự ngửi thấy.

Đó là mùi hương quen thuộc của cô, mùi hương của cảm giác an toàn.

Tám năm trước, trong nhà máy cũ bỏ hoang kia, anh ôm cô vào lòng, từng câu từng chữ chắc chắn cam đoan với cô nhất định sẽ cứu cô ra, dùng mạng mở đường cho cô, lúc đó cô đã ngửi thấy mùi hương này.

Hơi thở nội tiết tố dần dần nồng đậm, biểu cảm của cô cũng dần say sưa, không kìm lòng được mà áp mặt vào cổ anh, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào da anh.

Cố Kỳ Châu cứng đờ người, cổ họng bắt đầu khô rát giống như thiếu nước, không tự chủ được làm ra động tác nuốt nước miếng, yết hầu trồi lên rồi trượt xuống.

Trần Nhiễm Âm dùng chóp mũi cọ vào yết hầu anh, hơi mở to hai mắt, nhìn anh và hỏi: “Anh thật sự không nhớ em sao?”

Làm sao có thể không nhớ?

Ngày nào anh cũng nhớ cô.

Nhưng Cố Kỳ Châu không có dũng khí nói thật.

Anh không xác định mình có thể ở bên cô không, trong lòng tràn đầy băn khoăn và bối rối… Cô sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có một cuộc sống an ổn, anh không thể cho cô nhiều hơn, thậm chí không thể làm bạn với cô, còn có thể mang đến nguy hiểm cho cô, vậy anh có tư cách gì để ở bên cạnh cô đây?

Đối mặt với câu hỏi của cô, anh chỉ có thể trả lời: “Không nhớ.” Rất kiên quyết bổ sung, “Chưa bao giờ nhớ.”

“À…” Mặc dù biết anh đang nói dối, nhưng Trần Nhiễm Âm vẫn có chút mất mát. Dù sao, có người phụ nữ nào không muốn nghe người đàn ông mình thích biểu đạt tình yêu thương nhớ nhung với mình đâu? Thế nhưng anh không chút do dự trả lời là không nhớ, còn nói chưa bao giờ nhớ…

Cô có chút tủi thân, nhịn xuống nói một câu: “Đôi khi anh thật sự rất đáng ghét, em có chút ghét anh!”

Cố Kỳ Châu không nóng không lạnh trả lời: “Chán ghét tôi sao còn không buông tay?”

Trần Nhiễm Âm oán hận cắn răng: “Buông tay có mức độ.”

Cố Kỳ Châu: “…”

Không hổ là Trần Hoàng, co được giãn được.

“Đúng là không biết điều!” Trần Nhiễm Âm không để ý tới anh, nhưng vẫn ôm chặt anh không chịu buông tay, chóp mũi vẫn cọ vào cổ anh, mãn nguyện ngửi mùi hương của anh, giống như một con hồ ly vừa mới quen biết con người.

Cố Kỳ Châu bị cô cọ đến mức tim ngứa ngáy, còn có chút tức giận, nhưng vẫn đẩy cô ra, hoặc là nói, miễn cưỡng đẩy.

Cọ một hồi, Trần Nhiễm Âm thành thật nằm sấp trên vai anh, đầu tiên là im lặng, sau đó bỗng nhiên nói: “Anh có biết tại sao em lại làm giáo viên không?”

Cố Kỳ Châu muốn nói gì đó nhưng thoáng khựng lại, cuối cùng vẫn trả lời ngắn gọn: “Không biết.”

Trần Nhiễm Âm ngước mắt nhìn anh: “Thật sự không biết?”

“……”

Đương nhiên biết, chuyện đã qua anh đều nhớ rõ ràng, chỉ là anh không dám vượt qua giới hạn.

“Làm giáo viên rất tốt.” Cố Kỳ Châu bắt đầu nhìn ngó xung quanh, nói: “Dạy học và giáo dục, học trò ở khắp nơi.”

Trần Nhiễm Âm khẽ cười: “Học trò khắp nơi thì vĩ đại quá, em nào có bản lĩnh đó.” Cô dần thu lại nụ cười, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, im lặng tích góp dũng khí, sau khi tích góp đủ, cuối cùng cô bước ra và nói: “Em chỉ muốn anh nhìn em.”

Cố Kỳ Châu rất kinh ngạc nhìn cô, cho tới bây giờ anh chưa từng xem thường cô.

Trần Nhiễm Âm khẩn trương mím môi, trong lòng bất an, lại buộc mình ngay thẳng thành thật: “Em, em là kẻ ăn chơi, lỗ mãng, thiếu hiểu biết, tự cho là đúng, em còn rất táo bạo, rất hèn nhát. Em không nên xuống xe, em phải đi cùng anh đến cuối cùng. Em thật sự hối hận, em không đủ dũng cảm, em không xứng với anh, nhưng em muốn làm cho mình càng ngày càng dũng cảm, cố gắng xứng đôi với anh…” Nói đến đây, cổ họng của cô đã bắt đầu thắt lại, giọng nói cũng hơi run rẩy, hoàn toàn không thể tiếp tục. Đầu tiên cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng rồi mới lần nữa mở miệng, “Bây giờ em đã không còn là kẻ ăn chơi nữa, ừm….cũng không hẳn là thế, xét cho cùng thì từ lúc học đại học tới nghiên cứu sinh đều là em tự thi, nhưng cũng nhờ vào quan hệ của bố, có điều công việc là em tự tìm. Em chắc chắn mạnh hơn trước kia, thật đấy!”

Cô thề son sắt cam đoan với anh, Cố Kỳ Châu nghe lại thấy vô cùng đau lòng, anh không cách nào tưởng tượng ra một người sống trong tự trách cùng áy náy tám năm sẽ là loại cảm giác gì.

“Em nào có thê thảm như vậy.” Cuối cùng anh vẫn vươn tay ra, bao quanh cơ thể cô, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn nói với cô: “Em rất mạnh mẽ, cũng rất dũng cảm.”

Đột nhiên Trần Nhiễm Âm thấy khóe mắt chua xót: “Thật, thật sao?”

Cố Kỳ Châu: “Thật đấy.” Suy nghĩ một chút, anh nói tiếp: “Là tôi bảo em xuống xe, tôi cũng hy vọng em xuống xe, hơn nữa xuống xe mới là lựa chọn chính xác nhất, em không cần tiếp tục tự trách mình nữa, tôi chưa bao giờ trách em, càng không xem thường em.”

Trần Nhiễm Âm chợt khựng lại, rơm rớm nước mắt nhìn anh, trong lòng lại vô cùng thoải mái. Anh nói cho tới bây giờ anh chưa từng trách cô, cũng không hề xem thường cô.

Cô hít vào một hơi, hỏi: “Vậy, anh còn cảm thấy em là kẻ ăn chơi không?”

Cố Kỳ Châu: “Không phải.”

Trần Nhiễm Âm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thoáng có chút đắc chí: Xem ra mấy năm nay trẫm không phí công, trẫm đã lột xác, cuối cùng cũng làm cho chính thất xem trọng một chút!

Ai ngờ ngay sau đó Cố Kỳ Châu lại nói một câu: “Biến thành nữ lưu manh.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Cố Kỳ Châu: “Còn không buông tay?”

Trần Nhiễm Âm: “Anh cũng đâu có buông?”

Cố Kỳ Châu: “…”

Lúc này anh mới nhận ra mình còn ôm cô, lập tức thả ra, nghiêm mặt nói một câu: “Em cũng buông tay ra đi.”

Vòng tay trên eo đã buông lỏng, Trần Nhiễm Âm cực kỳ ảo não, hối hận câu kia của mình, nhưng mà, trẫm tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy!

Cô không chỉ yêu cầu đội trưởng buông tay, còn một lần nữa dựa đầu vào vai anh, mặt không đổi tim không đập loạn nói: “Em mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi một chút.”

Cố Kỳ Châu: “…”

Trần Nhiễm Âm nhướng mí mắt lên liếc anh một cái, sau đó vùi mặt vào cổ anh, tham lam hít hà: “Anh biết không, em rất thích ngửi mùi hương trên người anh.” Do dự một chút, cô nói tiếp: “Sẽ làm cho em có phản ứng, là phản ứng sinh lý.”

Lời nói của cô rất rõ ràng, ngữ điệu thong thả, mang theo sự hấp dẫn vô tận.

“Tên gầy kia,” Cô sắp xếp lại ngôn ngữ, “Chuyện đó đã ảnh hưởng đến em, từ ngày đó trở đi em giống như biến thành một người bất lực, em không thể chấp nhận được đàn ông chạm vào em, em không có phản ứng sinh lý, nhưng anh không giống vậy, bởi vì em yêu anh.”

Nhiều năm trôi qua nhưng chưa bao giờ yêu người khác, chỉ yêu một mình Lâm Vũ Đường.

Anh đã cứu cô và liều mạng đẩy cô ra khỏi vực thẳm, anh là anh hùng của cô.

Trên thế giới này không ai có thể so sánh với anh trong lòng cô.

Câu ‘em yêu anh’ giống như một liều thuốc mãnh liệt, mang đến một sức mạnh vô hạn. Trong nháy mắt, lý trí đang được Cố Kỳ Châu kiềm chế đã bị nghiền nát, hoàn toàn không chống cự được, triệt để rơi vào cạm bẫy. Giống như trúng mê hồn, anh không thể nhịn được giơ tay lên, lần nữa ôm chặt lấy cô, đồng thời cúi đầu khom lưng, vùi mặt vào cổ cô, tham lam hít hà.

Có hương hoa, mùi hương quen thuộc khiến anh chìm đắm, giống như hoa hồng nở rộ dưới ánh trăng, giống như là một bông hoa bách hợp mỏng manh đọng sương sớm.

Anh không ngửi được mùi hương của phụ nữ, nhưng có thể ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ mình yêu sâu đậm.

Trần Nhiễm Âm nghiêng đầu, nhỏ nhẹ nói khẽ bên tai anh: “Đội trường Cố, anh muốn hôn em không?”