Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 37

Ông Tần ngoài miệng nói chân không đau, trên thực tế lại đau đến mức không thể đi được, cuối cùng là Cố Kỳ Châu cõng ông xuống núi.

Bên Côn Minh đã sớm nhận được thông tin, hơn bốn giờ sáng cùng với Trịnh Thường canh giữ dưới chân núi để tiếp ứng. Trần Nhiễm Âm, mẹ và bà ngoại của cô hay tin ông Tần được cứu thì vui mừng khôn xiết, nói gì cũng phải đi theo đội viên đặc cảnh đến chân núi đón người.

Mãi cho đến khi mặt trời bắt đầu nhô lên phía chân trời, đoàn người Cố Kỳ Châu mới xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Ba người phụ nữ nhà họ Tần còn chạy nhanh hơn cả bác sĩ. Cố Kỳ Châu cõng ông Tần vừa xuất hiện, ba người bọn họ đã nhào tới.

Bà Tần vừa khóc vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Ông già chết tiệt này! Ông già chết tiệt này!” Tần Vi thì vừa chạy vừa khóc gọi “Bố”. Ngược lại Trần Nhiễm Âm thì không khóc, nhưng hốc mắt vẫn đỏ hoe, khóe mắt ẩm ướt.

Suốt một đêm, cô không chỉ lo lắng cho ông ngoại mà còn lo lắng cho Cố Kỳ Châu.

Ba người phụ nữ vây quanh Cố Kỳ Châu. Nhân viên y tế nâng cáng còn chưa chạy đến, Cố Kỳ Châu đành phải cõng ông Tần, đồng thời còn phải đối mặt với sự ‘Bao vây’ của ba người phụ nữ. Trần Nhiễm Âm, mẹ và bà ngoại cô cũng không chú ý đến anh, nếu không anh thật đúng là không biết phải làm thế nào.

Nhưng mà nhân viên y tế cũng đến rất nhanh, chạy đuổi theo sau các cô, Cố Kỳ Châu cẩn thận đặt ông Tần lên cáng.

Lúc nhân viên y tế đẩy ông Tần di chuyển về phía xe cứu thương, Tần Vi và bà Tần vẫn sốt ruột hỏi ông Tần bị thương ở đâu? Ông Tần không chê phiền trả lời hết lần này đến lần khác: “Không có việc gì, lúc xuống núi không cẩn thận bị bong gân.”

Ông Tần được nhân viên y tế nâng lên xe cứu thương, bà Tần cũng muốn đi theo, bậc thềm phía sau xe không thấp, mẹ Trần Nhiễm Âm vội vàng đỡ lấy cánh tay bà Tần. Sau khi đưa bà lên xe, hai người các cô cũng đi theo.

Trần Nhiễm Âm vội vàng nhìn Cố Kỳ Châu một cái.

Cố Kỳ Châu cũng nhìn cô.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trần Nhiễm Âm đột nhiên rất khó chịu.

Từ sau khi cuộc huấn luyện mở rộng, đã hơn một tháng rồi hai người bọn họ chưa gặp mặt, lần này vội vàng chia tay, không biết lần sau gặp lại sẽ là lúc nào.

Chớp mắt đã vạn năm, cô đột nhiên muốn cho thời gian dừng lại vào giờ khắc này, nhưng thời gian cũng không chờ đợi một ai, bọn họ chỉ kịp liếc mắt nhìn nhau một cái, bác sĩ đã đóng cửa sau xe cứu thương lại, ngăn cách ánh mắt của mọi người.

Hốc mắt cô lại chua xót, bất lực thu lại ánh mắt, suy sụp tinh thần, trong lòng thở dài.

Bà Tần còn cằn nhằn ông Tần, dường như tức đến hộc máu: “Ông già chết tiệt này! Đã không cho ông lên núi rồi, ông nhất quyết phải lên núi! Cứng đầu như một con trâu, thật sự là tức chết mà!”

Tần Vi cũng nói: “Đúng vậy, thật sự làm mọi người sợ muốn chết.” Bà vẫn khóc, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.

Ông Tần khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu tôi không lên núi thì chắc chắn Tần Thiên Hữu sẽ chạy tới nhà, đến lúc đó hai mẹ con bà phải làm sao?”

Bà Tần thoáng sửng sốt, hốc mắt lại đỏ lên, vừa lau nước mắt vừa oán giận ông Tần: “Ông đúng là ông già chết tiệt!”

Tần Vi thì nắm chặt cánh tay bố mình, khóc lóc nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Vẫn là bố đối xử tốt với con, bố là siêu anh hùng.”

Trần Nhiễm Âm cũng không kiềm được nước mắt, để nó lăn dài theo gương mặt, đồng thời cuối cùng cô cũng hiểu ra một đạo lý: Tinh thần trách nhiệm và trách nhiệm của một người đàn ông không phân biệt tuổi tác, cho dù là Tần Thụ Lý tám mươi tuổi hay Lâm Vũ Đường mười tám tuổi, bọn họ đều có thể liều mạng để bảo vệ người thân của mình.

Xe cứu thương chậm rãi chuyển động, ông Tần vô thức sờ túi áo khoác, cả người cứng đờ, hoảng hốt kêu lên: “Điện thoại của tôi đâu? Điện thoại của tôi mất rồi! Dừng xe lại! Dừng xe lại! Tôi phải đi tìm điện thoại của tôi!”

Bà Tần vừa sốt ruột vừa bất lực, nhưng bà cũng thắc mắc tại sao ông Tần lại quan tâm chiếc điện thoại đó như vậy, chỉ có thể khuyên nhủ: “Sức khỏe quan trọng hơn, chút quay lại tìm cũng được mà!”

Tần Vi cũng nói: “Đúng ạ, đã dùng bao nhiêu năm rồi, cũng nên đổi cái khác.”

Thái độ của ông Tần kiên quyết: “Không được! Tôi sẽ không thay đổi!” Ông còn giãy giụa ngồi dậy khỏi cáng, mặt cũng đỏ lên: “Chiếc điện thoại đó là Vị Phạn tặng cho tôi!”

Trần Vị Phạn, anh trai ruột của Trần Nhiễm Âm, một đứa cháu mà ông Tần yêu quý nhất, nhưng cũng là niềm tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng ông.

Tần Thiên Hữu đã bị áp giải lên xe cảnh sát từ lâu, Cố Kỳ Châu đang đứng bên cạnh xe cảnh sát giao nhận công việc cho Trịnh Thường, bất chợt Côn Minh gọi anh một tiếng: “Đội trưởng Cố!”

Cố Kỳ Châu nhìn về phía anh ta: “Làm sao vậy?”

Côn Minh hất cằm về phía trước: “Xe cứu thương dừng lại.”

Cố Kỳ Châu lập tức nhìn qua, thấy cửa sau xe cứu thương vừa được mở ra, Trần Nhiễm Âm nhảy xuống khỏi xe, nhanh chóng chạy tới bên này. Sau đó cửa sau xe cứu thương được đóng lại và bắt đầu chuyển động. Trần Nhiễm Âm ở lại một mình.

Cố Kỳ Châu có chút bối rối.

Bên này có mấy chiếc xe cảnh sát, có rất nhiều người vây quanh bên xe, có đội viên đặc cảnh mặc đồ cảnh sát màu đen, có đội viên cảnh sát hình sự mặc đồ bình thường, còn có nhân viên cảnh sát địa phương và cán bộ lãnh đạo thôn ủy.

Trần Nhiễm Âm không chút do dự chạy đến trước mặt Cố Kỳ Châu, nghiêm trang nói: “Đội trưởng Cố, quần chúng nhân dân cần anh giúp đỡ, anh có giúp không?”

Cố Kỳ Châu: “…”

Anh có dự cảm những lời này giống như một cái bẫy, không dám dễ dàng đáp ứng. Sau sự kiện bức ảnh kia, anh càng nhận thức rõ sự nguy hiểm của người phụ nữ này, giống như thuốc độc mạn tính, vô thức dụ dỗ anh vào cơn nghiện.

Anh còn chưa kịp nói gì, Côn Minh đã nhận lời thay anh: “Giúp chứ! Mục tiêu của chúng tôi là phục vụ nhân dân!”

Trần Nhiễm Âm khẽ mỉm cười, nhanh chóng quyết định: “Vậy cảm ơn đội trưởng Cố, tôi biết chắc chắn anh sẽ giúp mà!”

Cố Kỳ Châu: “…”

Đã nói đến nước này rồi, anh không thể không mở miệng: “Nói.” Giọng điệu không nóng không lạnh, gương mặt cũng không có biểu cảm gì, dáng vẻ xa cách cả ngàn dặm.

Nhưng anh càng như vậy, trong lòng Trần Hoàng lại càng có ý chí chiến đấu, còn có chút sảng khoái thầm kín:

Trẫm thích nhất là dáng vẻ thanh cao thà chết chứ không chịu khuất phục này của khanh! Khanh càng như vậy, trẫm càng muốn chinh phục khanh!

Đời này khanh đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay trẫm, sớm muộn gì khanh cũng là người của trẫm!

Trần Nhiễm Âm cố gắng duy trì vẻ mặt chính nhân quân tử: “Điện thoại của ông tôi bị mất trong núi rồi, ông nghi ngờ bị mất trong sơn động kia, nhờ các anh giúp đỡ tìm về.” Để tránh bị hiểu bị nhầm là gây chuyện vô lý, làm lãng phí lực lượng cảnh sát, cô lại bổ sung thêm một câu: “Chiếc điện thoại kia là anh trai tôi tặng cho ông trước khi hy sinh, đối với ông mà nói nó là vật lưu giữ tình cảm, nhiều năm rồi vẫn không đổi cái mới.”

Trịnh Thường nhịn không được chen vào một câu: “Hy sinh? Trước kia anh trai cô là…”

Trần Nhiễm Âm cũng không có gì để giấu giếm: “Làm cảnh sát hình sự, hy sinh đã nhiều năm.”

“Thì ra là tiền bối…” Trịnh Thường cũng là cảnh sát hình sự, trong lòng vô cùng xúc động, chủ động nói một câu: “Hay là để tôi lên núi cùng cô.”

Trần Nhiễm Âm: “……” Không, mục tiêu của trẫm không phải là ngươi!

Côn Minh và các đội viên đội đặc cảnh xung quanh: “…” Lão Trịnh làm vậy không phải là gây phiền hơn sao?

Cố Kỳ Châu nhìn Trịnh Thường, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Cậu không am hiểu việc tìm kiếm trên núi, hơn nữa cậu còn phải đi thẩm vấn cha con nhà họ Tần, sớm điều tra ra nguồn gốc của cây súng đó, đội đặc cảnh chúng tôi hành động mới là tốt nhất. ”

Trịnh Thường thấy hợp lý, nên nói một câu: “Vậy được, giao cho các anh, tôi đi thẩm vấn, nếu có manh mối gì tôi sẽ liên hệ với anh ngay.”

“Được.” Cố Kỳ Châu lại nhắc nhở một câu: “Cứ thẩm vấn ở gần đây đi, cảm giác hang ổ không xa lắm.”

Mặc dù thôn họ Tần còn nằm trong lãnh thổ quản lý của chính quyền thành phố Đông Phụ, nhưng lại là một huyện thành nhỏ ở phía bắc Đông Phụ, giáp với thành phố lân cận, cách thành phố Đông Phụ một khoảng cách nhất định. Lấy tình huống cơ bản của cha con nhà họ Tần thì không có khả năng chạy ra ngoài mua súng đạn được, tám phần là mua ở chợ đen địa phương.

Trịnh Thường trả lời: “Tôi cũng nghĩ vậy, đóng quân tại chỗ, đến lúc đó trực tiếp đi bắt người là được, cũng không lãng phí thời gian đi đường”

Cố Kỳ Châu: “Ừ.”

Ba câu đối thoại đơn giản giữa hai người họ lại khiến Trần Nhiễm Âm kinh hồn bạt vía. Mọi người đều biết là quốc gia cấm sử dụng súng, có sự khống chế cực kỳ nghiêm ngặt với súng ống đạn dược, đàn áp không thua gì buôn bán ma túy, trường hợp nghiêm trọng là trực tiếp tử hình, người dám liều chết buôn bán súng ống đạn dược đều là kẻ tàn nhẫn độc ác và liều mạng.

Cảnh sát bắt được cha con Tần Thiên Hữu, nhưng vụ án này còn lâu mới chấm dứt. Kế tiếp còn liên lụy đến vụ án buôn bán súng ống nghiêm trọng, có lẽ không bao lâu nữa bọn họ sẽ đi đánh nhau với bọn côn đồ hung tàn, ngoan độc, hơn nữa còn đi đến nơi những chỗ tàng trữ súng ống để bắt người, mức độ nguy hiểm không cần nói cũng biết.

Cô bắt đầu hối hận vì đã tới tìm Cố Kỳ Châu, cô không nên đến gây phiền toái cho anh, hẳn là nên để anh nghỉ ngơi một chút, dù sao cả đêm anh đã không chợp mắt rồi.

Sau khi Trịnh Thường đẫn theo người của đội cảnh sát hình sự rời đi, Trần Nhiễm Âm nói với Cố Kỳ Châu một câu: “Thôi bỏ đi, không cần anh đi cùng, tôi tự mình lên núi.”

Nói xong, cô giơ tay lên, đưa cho anh một chùm chìa khóa: “Ông ngoại tôi đưa, nếu các anh ở lại, ủy ban cũng không sắp xếp được nhiều người như vậy, các anh đến nhà chúng tôi nghỉ ngơi đi, coi như nhà mình là được, ăn uống tự nhiên.”

Cố Kỳ Châu hiểu lòng tốt của cô, nhưng không thể chấp nhận: “Không cần.” Không gây phiền toái cho quần chúng nhân dân là nguyên tắc, cũng là quy định của công chức nhà nước, hơn nữa người làm cảnh sát như bọn họ đã sớm quen với các loại hoàn cảnh, nghỉ ngơi ở chỗ nào cũng giống nhau, ngủ ở ven đường giữa trời nắng cũng được: “Nơi này cũng có phân cục.”

Ngụ ý rằng họ sẽ đến đồn cảnh sát địa phương.

Trần Nhiễm Âm cũng không ép buộc: “Được rồi.” Sau đó lại nói, “Vậy anh đi đi, tôi có thể tự mình đi tìm điện thoại, anh nghỉ ngơi cho tốt, sau đó còn bận nữa.”

Cố Kỳ Châu chắc chắn sẽ không để cô vào núi một mình, thành thật nói: “Tôi đi cùng cô.”

Trần Nhiễm Âm bất đắc dĩ: “Thật sự không cần!” Lúc này, Bạch Nha lặng lẽ chuồn đến bên cạnh cô, dùng đầu nhẹ nhàng cọ vào chân cô, còn vui vẻ gâu gâu một tiếng, như là tự nguyện xung phong.

Hà Tất sửng sốt, có chút ngây ngốc: Con chó nịnh nọt này chạy qua khi nào vậy?

Trần Nhiễm Âm lại nở nụ cười, khom lưng sờ đầu Bạch Nha: “Cho tôi mượn Bạch Nha một chút là được.”

Cố Kỳ Châu từ chối cho ý kiến, nhìn xuống Bạch Nha một cái, ra mệnh lệnh ngắn gọn: “Dẫn đường.”

Bạch Nha sủa một tiếng, lập tức chạy về lối vào núi, dáng người thì mạnh mẽ nhưng bộ dáng vui vẻ kia làm nó trông có vẻ không quá thông minh. Bố của nó là Hà Tất thầm mắng trong lòng: Con chó nịnh nọt, tiểu nhân đắc chí!

Cố Kỳ Châu dặn dò Côn Minh một câu: “Dẫn người về phân cục.” Sau đó nghiêm túc dặn dò: “Thôn trưởng cho cái gì cũng không được nhận!” Lúc bọn họ vừa xuống núi, thôn trưởng đã bắt đầu bảo thôn dân chuẩn bị hoa quả cho bọn họ, nói là cảm ơn vì bọn họ đã diệt trừ tai họa cho thôn, nhưng đội đặc cảnh chỉ có thể nhận ý tốt này, tuyệt đối không thể nhận đồ, cho dù chỉ là một chùm nho cũng không thể nhận.

Côn Minh: “Yên tâm, trong lòng tôi biết rõ.” Sau đó chân thành nói một câu: “Đội trưởng Cố, cố lên! Nhất định có thể giúp cô giáo Trần tìm được điện thoại!”

Cố Kỳ Châu: “…”

Nhưng Trần Nhiễm Âm đau lòng cho anh, không giày vò anh nữa, nói thêm một câu: “Thật ra anh không cần đi cùng tôi.”

Cố Kỳ Châu không đáp, trực tiếp xoay người đi về phía lối vào núi. Trần Nhiễm Âm bất lực, đành phải đuổi theo, vừa tự trách lại đau lòng, còn có chút mừng thầm.

Bạch Nha vẫn chờ hai người bọn họ, Cố Kỳ Châu và Trần Nhiễm Âm vừa đi vào, nó lập tức chạy vào trong núi.

Trần Nhiễm Âm nhìn bóng dáng hoạt bát của Bạch Nha, hỏi một câu: “Không cần dắt nó sao?”

Cố Kỳ Châu: “Không cần, bận cả đêm rồi, để nó chơi đi.” Người của đội đặc cảnh đều coi chó cảnh sát là trẻ con, khi huấn luyện chấp hành nhiệm vụ thì yêu cầu nghiêm khắc, nhưng bình thường đều rất chiều chuộng chúng.

“Ồ.” Trần Nhiễm Âm không nói gì, như có suy nghĩ đó mà quay đầu nhìn lại, thấy các đội viên đặc cảnh do Côn Minh cầm đầu đều nhìn về phía này.

Ể, nhìn làm người ta ngại muốn chết!

Cô thẹn thùng cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Cố Kỳ Châu đang đi phía trước, chợt vươn tay ra, nắm chặt tay phải của Cố Kỳ Châu.

Cố Kỳ Châu sửng sốt, đồng thời trái tim lỡ mất một nhịp, vô thức mím môi, lặng lẽ rút tay mình ra, nhưng không rút được.

“Buông tay.” Anh không cảm xúc ra lệnh, trông đặc biệt lạnh lùng vô tình.

Trần Nhiễm Âm không hề biến sắc, bình tĩnh nói: “Nhưng đường này không dễ đi, vừa rồi thiếu chút nữa tôi đã bị trượt ngã.”

Cố Kỳ Châu: “…”

Cô nhóc này thật sự là càng ngày càng vô lại, không kiêng nể gì đùa giỡn lưu manh với anh.

Trần Nhiễm Âm nhìn chằm chằm anh một cái, chợt thở dài, hơi rũ mắt, mất mát buông anh ra: “Được rồi, anh không cho tôi nắm tay thì tôi sẽ không kéo tay anh nữa, tôi cũng không làm khó anh, dưa hái sớm sẽ không ngọt.” Sau đó bước vội đi tìm Bạch Nha, vừa đi vừa nói: “Đường trơn trượt thì đường trơn trượt thôi, ngã chết thì kệ tôi, dù sao anh cũng không quan tâm tôi, không thích tôi, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?” Lại thở dài, dùng giọng điệu bi thương mà than vãn, “Cuộc sống không có Cố Kỳ Châu không đáng một xu…Haiz, nếu anh có thể đến và yêu tôi thì tốt rồi, tôi chết cũng thỏa mãn.”

Cố Kỳ Châu: “…”

Miệng chị Trần đúng là có thể dỗ cả người lẫn quỷ, dù là trước kia hay là hiện tại, anh cũng không thể thoát khỏi cái miệng tràn ngập lời ngon tiếng ngọt của cô.

Cô bảo anh yêu cô… Cô là đang dụ dỗ anh, nhưng anh vẫn khó có thể kiềm chế được trái tim rung động.

Trần Nhiễm Âm ngừng leo núi, xoay người lại, từ trên cao nhìn Cố Kỳ Châu vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi môi đỏ mọng mở ra rồi khép lại, vô cùng mê hoặc: “Không phải chỉ là kéo nhờ bàn tay thôi sao, cũng không phải mang thai, anh thẹn thùng cái gì chứ? Hơn nữa, đường trong núi thật sự không dễ đi, tôi bị nứt sụn chân, tàn phế cấp độ hai, lại mang giày, anh kéo tôi một chút thì làm sao? Không nên sao?”

Sau đó còn chậm rãi vươn tay phải về phía anh, bàn tay đẹp, ngón tay như cây hành: “Cố Kỳ Châu, anh kéo tôi một chút nhé.”

Anh, thật sự, không chống cự được, chuyện, cô làm nũng với anh.

Không chống cự được dù chỉ một giây…

Trong đầu Cố Kỳ Châu chợt nổ tung, lý trí hoàn toàn nổ tung, nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng mắng một câu: Móe!

Nghiến răng xong, anh xụ mặt đi đến bên cạnh cô, dùng sức nắm chặt tay cô, tức giận hỏi: “Hài lòng chưa?”

Trần Nhiễm Âm không khỏi mừng thầm: Chậc, trẫm thích nhìn dáng vẻ tức giận đến hộc máu nhưng lại xấu hổ đến mức dái tai đỏ rần này của khanh, thật mê người!

Thật ra trong lòng vui sướиɠ muốn chết chứ gì?

Haizz, đàn ông, tất cả đều là miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.

Nhưng mà, thứ trẫm yêu chính là tính dối lòng này của khanh, khanh càng ‘Không cần’ thì trẫm càng vui vẻ!

Trần Nhiễm Âm nhẹ nhàng cắn môi dưới, bày ra vẻ mặt xấu hổ, nhưng lại dùng ánh mắt sáng như sao nhìn anh: “Đội trưởng Cố, tay anh chắc thật, rất có sức lực, thật có cảm giác an toàn.”

Cố Kỳ Châu: “…”

Thật sự, anh đã có chút bay bổng, còn có dự cảm mãnh liệt là nếu cứ tiếp tục như vậy, anh nhất định sẽ rơi vào cạm bẫy mà cô đã thiết kế riêng cho anh… Hình như đạo hạnh của con tiểu yêu tinh này càng ngày càng cao thâm, anh hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.

Nhưng mà, anh cần phải tránh rủi ro.

Khẽ liếʍ đôi môi khô khốc, anh nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt không không cảm xúc, thẳng thừng nói: “Bắt đầu từ lúc này, hai chúng ta không ai được nói gì nữa.”

Trần Nhiễm Âm không phục: “Vì sao? Tôi không bị câm, tại sao không cho tôi nói?” Không cho tôi nói thì sao tôi có thể vẽ bánh cho anh?

Cố Kỳ Châu đã dự đoán được từ trước: “Chỉ cần cô có thể kiên trì im lặng suốt chặng đường, tôi sẽ cho cô một phần thưởng.”

Ánh mắt Trần Nhiễm Âm sáng ngời: “Phần thưởng gì?”

Cố Kỳ Châu hỏi ngược lại một câu: “Cô muốn phần thưởng gì?”

Trần Nhiễm Âm rất không khách khí: “Tôi muốn anh hôn tôi.” Sau đó lại nói một câu: “Đã nhiều năm tôi không hôn rồi, sắp quên cảm giác hôn là gì rồi.” Cô nhướng đuôi mắt của mình, đôi mắt hoa đào quyến rũ và ma mị: “Đội trưởng Cố, không phải sao?”

Cổ họng Cố Kỳ Châu chợt thắt lại, môi bắt đầu khô khốc, yết hầu nhô lên vô thức lăn lộn.

Anh thật sự rất muốn hỏi, rốt cuộc yêu tinh này có đạo hạnh gì mà mỗi một chữ thốt ra khỏi miệng đều mang theo mê hoặc vô hạn, làm cho anh điên cuồng.

Cố Kỳ Châu lại lần nữa hít sâu một hơi, nhìn cô chằm chằm, lạnh mặt cảnh cáo: “Tốt nhất cô nên thành thật một chút, trong núi không có ai.”

Lông mày của anh rậm rạp thon dài, đồng tử đen kịt thâm thúy, sắc mặt lạnh lùng kiên nghị, rất có khí thế bình tĩnh ‘dẫu ngồi trong lòng cũng không loạn’ của Liễu Hạ Huệ, nhưng giọng nói hơi khàn khàn đã bán đứng đáy lòng bồn chồn của anh.

Hàm dưới Trần Nhiễm Âm hơi nhấc lên, mềm mại nhìn anh, vẻ mặt ngây ngô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng chậm rãi nói từng chữ một: “Vậy thì sao? Đội trưởng Cố định làm gì với tôi?”