Hôm nay nộp xong bức tranh, hiếm lắm Cố Tinh Đàn mới có dịp nghỉ chân ngắm nghía căn phòng phục chế thư họa cổ mà cô đã ở mấy tháng nay.
Viện bảo tàng chính là đơn vị bảo hộ hàng đầu quốc gia. Vì vậy, thực ra nơi họ làm việc đều là những kiến trúc cổ, tuy có tu sửa nhưng vẫn được bảo tồn rất hoàn hảo.
Vì căn phòng phục chế thư họa này chiếm riêng một cái sân nhỏ nên vô cùng thích hợp với công việc cần sự tập trung cao độ như phục chế văn vật.
Vả lại, bên cạnh lại là cổng sau, nối thẳng tới một con phố cổ kính, ra vào cũng cực kỳ thuận tiện.
Đây là nơi mà ông Đàm Trinh Khanh - một nhà phục chế thư họa - bảo vật của quốc gia từng ở. Sau này, khi ông cụ giải nghệ thì nó vẫn được giữ lại và không mở cửa ra với bên ngoài.
Năm nay bỗng dưng mở ra, ý của giám đốc viện bảo tàng là muốn để lại cho thanh niên nào có thể kế thừa ngón nghề của ông cụ. Lúc đó, mọi nhà phục chế trẻ tuổi đều vô cùng phấn khích và cố gắng thể hiện chính mình.
Nhưng ai mà ngờ được.
Giữa họ thì cạnh tranh kịch liệt, cuối cùng lại có một gương mặt mới toanh bỗng dưng xuất hiện, trực tiếp chiếm lấy vị trí ấy.
Lúc này.
Cố Tinh Đàn ngẩng đầu nhìn cái bảng hiệu màu đen treo trên cây cột bên cạnh, bên trên là một hàng chữ cứng cáp màu vàng bằng bút lông...
[Chọn một việc, chung một đời.]
Cô bình tĩnh nhìn sáu chữ quen thuộc kia, mấy giây sau mới vờ như chẳng hề để ý rảo bước vào phòng phục chế thư họa, tiện tay lấy một tuýp thuốc mỡ đưa cho Nam Trĩ đi theo đằng sau.
Nam Trĩ: "?"
"Đi đưa cho cô Đường đã anh dũng bị thương, "xả mình vì bức tranh" kia đi."
Sau đó, Cố Tinh Đàn vượt qua Nam Trĩ, trực tiếp rời khỏi phòng phục chế thư họa.
"Ơ, cô đi đâu vậy?"
Cố Tinh Đàn lười biếng xua tay, lộ ra cổ tay trắng nõn nổi bật giữa trời đầy tuyết từ trong chiếc áo măng tô, đáp: "Vất vả cả tháng rồi nên đi thư giãn đây."
Đi thư giãn?
Nam Trĩ cầm thuốc mỡ nhìn bóng lưng thướt tha của cô Cố dần biến mất giữa bầu trời đầy tuyết.
Ngay sau đó, cô ấy có một suy đoán khá là to gan:
Chắc là tìm anh Dung thư giãn rồi chứ gì!
...
Cố Tinh Đàn vất vả thức đêm tăng ca mới hoàn thành xong nhiệm vụ phục chế văn vật nên hoàn toàn có thể về sớm.
Song ai mà ngờ.
Cô thế mà lại gặp phải giám đốc viện bảo tàng ở ngoài cửa con hẻm.
"Đợi đã, Tinh Đàn."
Cố Tinh Đàn tính giả vờ không thấy, nghe tiếng gọi đó đành phải ngoan ngoãn dừng lại.
Cô vừa mở miệng đã nói: "Giám đốc, ông đã đồng ý với tôi là chỉ cần phục chế xong một bức tranh sẽ cho tôi nghỉ nửa tháng mà."
Nhắc đến phục chế thư họa.
Giám đốc vui vẻ nhìn cô gái nhỏ mà người thầy của mình đã tự tay dạy dỗ và có kỳ vọng rất lớn, khẽ cười nói: "Cho cô nghỉ một tháng luôn, không cần sửa bức tranh mới nào nữa."
Còn có chuyện tốt như vậy à?
Con ngươi xinh đẹp lóng lánh của Cố Tinh Đàn đảo tròn, trên mặt toát ra vẻ nghi ngờ.
Một ông sếp không bóc lột công nhân, còn cho nghỉ có lương? Đâu ra thánh mẫu dữ vậy?
Quả nhiên...
Ngay sau đó, giám đốc đã nói ra mục đích của mình: bảo cô livestream, tuyên truyền văn hóa phục chế văn vật.
"Yangbo sát vách hot rần rần trên livestream và sắp đạt được một triệu fan! Chúng ta cũng phải đuổi kịp họ mới được."
"Tránh cho sau này giới trẻ chỉ biết Yangbo, không biết Goubo chúng ta! Vừa hay, chẳng phải trước đó cô từng lên "Hot search" gì đó à? Tranh thủ một tháng khiến số lượng fan vượt qua Yangbo đi."
Cố Tinh Đàn nhìn ông giám đốc nói tăng lượng fan như kiểu tăng giá tiền thì câm nín mấy giây, sau đó đề nghị: "Hay là tôi bỏ tiền mua một triệu fan cho ông nhé?"
Giám đốc giả vờ như không nghe thấy, cười tủm tỉm nói: "Ngày mai tôi sẽ bảo người đưa tài khoản cho cô."
"Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi nhé."
Cố Tinh Đàn: "..."
Nửa tiếng sau.
Lầu Bát Bảo ở cuối hẻm nghênh đón một vị "Khách không mời mà đến".
Vừa hay gặp Chu Hạc Linh đang định đi nghe nhạc, thế là bèn dẫn cái cô muốn "Đi thư giãn" này đi luôn.
Cố Tinh Đàn bị gò bó suốt một thời gian dài, một khi được thả ra, cô trực tiếp uống rượu tại nơi thanh tịnh trang nhã.
Ngu Thanh Đài - trợ lý kiêm đệ tử của Chu Hạc Linh đứng cạnh không kiềm được mà nhấn mạnh: "Cô Cố, nơi này là quán trà đó."
Dưới ánh đèn mờ nhạt của quán trà, Cố Tinh Đàn ngước mắt lên, nghiêng nghiêng đầu, dùng con ngươi lạnh lùng song lại cực kỳ xinh đẹp trong không gian mờ tối này nhìn cậu ta, thuận miệng hỏi: "Trong quán trà này có quy định không được uống rượu hả?"
Ngu Thanh Đài nghẹn họng: cái này thì không.
Chu Hạc Linh khẽ cười bảo: "Đi lấy cho em ấy đi."
Cố Tinh Đàn vừa lòng nói: "Vậy còn nghe được, anh biết điều hơn tên nhóc đệ tử của anh đó."
Nhóc đệ tử Ngu Thanh Đài không hiểu chuyện tức đến dậm chân.
Cậu ta không hiểu chuyện chỗ nào, rõ ràng là cô Cố thích làm việc theo ý mình thì có.
Nhưng cũng đúng, nếu tính cách không giống nhau thì đã không trở thành bạn thân với sư phụ mình rồi.
Chẳng biết qua bao lâu.
Trên đài bắt đầu hát côn khúc, cứ í a ì a khiến Cố Tinh Đàn không có sở thích ấy nghe mà nhức hết cả đầu. Ngón tay trắng muốt nhàn nhã cầm ly rượu trong suốt, nhẹ nhàng lắc lư dưới ánh đèn mang phong cách giả cổ, ánh lên từng tia sáng lóng lánh mỹ miều.
Hai người trực tiếp coi quán trà thành quán bar.
Trên chiếc bàn bằng gỗ bày đầy đủ loại rượu cốc tai với màu sắc sặc sỡ.
Không say, chỉ uống cho đỡ chán.
Chu Hạc Linh cười nhạt, bỗng hỏi: "Đàn em, em có nhớ mình vẫn còn một anh chồng không đấy?"
"Một cô gái đã kết hôn lại uống rượu với một người đàn ông chưa lập gia đình, chồng em không tức giận hả?"
"Chồng?"
Ngón tay Cố Tinh Đàn khựng lại.
Hèn chi cô cứ cảm thấy mình quên cái gì đó.
Mỗi lần bế quan phục chế tranh là đầu óc cứ quên mất chuyện gì đấy.
Có điều...
Gì mà người đàn ông chưa lập gia đình cơ.