Kiêu Ngạo Cưng Chiều

Chương 9

"Bức tranh!"

"Mau cứu bức tranh!"

Cùng với vô số tiếng la hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của tất cả các nhà phục chế đều là phải cứu lấy văn vật bằng mọi giá.

Văn vật quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Đây là sự cố chấp được khắc trong cốt tủy của những người làm nghề nghiên cứu văn vật và cũng là chấp niệm trong tâm hồn họ.

Ngay khi nước sắp văng lên bức tranh.

Trong giây phút nguy hiểm ấy...

Có một bóng người màu vàng nhạt bỗng nhào đến từ bên cạnh, dùng cơ thể hứng lấy phần lớn nước trà.

Chiếc áo măng tô đẹp đẽ trang nhã bị hắt ướt một mảng lớn, dẫn đến mái tóc xõa ngang ngực cũng ướt, còn có mấy lá trà dính lên vải khiến người này trông cực kỳ chật vật.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng bước tới kiểm tra văn vật.

Cổ tay Đường Y Nhược không cẩn thận đυ.ng vào góc bàn, thoáng chốc đau nhói, nhưng ánh mắt lại vô thức ngó bức tranh cổ kia.

Một vài giọt nước bắn tung tóe lên giữa bức tranh đã được phục chế chậm rãi chảy xuống.

Sau đó, không để lại một chút dấu vết nào.

Mọi người lập tức cảm thấy hết sức may mắn.

May mà cứu lại kịp thời, vả lại có lớp bảo vệ nên bức tranh cổ ấy cũng không bị hư hao gì.

Bấy giờ, giám đốc bảo tàng mới nhìn về phía Đường Y Nhược, thấy lúc cô ta lau nước thì hơi cau mày giống như đang nhịn đau bèn lo lắng hỏi: "Không bị thương chứ?"

Đường Y Nhược không mấy để ý rụt cổ tay vào trong tay áo, khẽ cười đáp: "Tôi không sao..." Văn vật quan trọng hơn.

Cô ta đáp rất khẽ, còn chưa nói xong đã bị tiếng hét đầy sợ hãi của Nam Trĩ át đi: "A a a a, kia là bức tranh mà cô Cố đã mất một tháng mới hoàn thành đó. Vì tìm được loại giấy phù hợp nhất với bức tranh, cô Cố đã đi đến rất nhiều nơi, may mà không hư. Không thì, mọi vất vả đều trở thành công cốc hết, còn phải sửa lại từ đầu!"

Mọi người lập tức bị cô ấy thu hút sự chú ý.

Ông Từ nhìn ly nước trong tay mà hối hận không thôi, chẳng biết tại sao mình lại bỗng dưng trượt chân?

Nam Trĩ thấy ông ấy nhúc nhích thì lập tức hoảng sợ: "Từ từ đã ông Từ ơi! Tôi đỡ ông, chứ tuyệt đối đừng vấp nữa!"

Mặt ông Từ đỏ bừng, đôi mắt ngó bức tranh suýt nữa bị mình làm hư đặt trên bàn im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ rời xa cái bàn, nghển cổ xem nó.

Còn Cố Tinh Đàn chỉ đứng cách đó không xa và ngó thấy hết vẻ mặt của mọi người vào lúc này. Dưới ánh đèn sáng ngời, gò má cô trông trắng ngần và toát ra chút lạnh lẽo như sứ. Giờ đây, cô bình tĩnh nhìn mọi người như một bức tượng lạnh lùng xinh đẹp.

Một lát sau.

Đôi môi đỏ mọng của cô mới chậm rãi cong lên, thấp thoáng vẻ châm chọc.

Bên kia.

Giám đốc bảo tàng nể tình bức tranh cổ vẫn chưa hư hao nên không nỡ trách móc người thợ già, chỉ trừ tiền lương của ông ấy coi như thưởng phạt rõ ràng.

Và dặn mọi người sau này phải cẩn thận một chút.

Đương nhiên.

Bức tranh do Cố Tinh Đàn phục hồi lại này cũng lọt vào mắt của mọi người.

Bất kể là những chi tiết hay tổng thể thì đều không có gì để bắt bẻ.

Hoàn toàn khác xa với lời đồn về Cố Tinh Đàn rằng một nhà phục chế chỉ có tiếng chứ không có miếng, có ô dù được bổ nhiệm đến viện bảo tàng.

Tùy Khiển An chậc một tiếng.

Anh ta vô cùng nghi ngờ với điều đó: Lẽ nào có người giúp?

Không chỉ mình anh ta có suy nghĩ đấy.

Nhưng dù mọi người nghĩ gì thì đương nhiên Cố Tinh Đàn vẫn tiếp tục chiếm lấy căn phòng phục chế thư họa cổ lớn nhất.

Trên đường về.

Nam Trĩ vẫn còn sợ hãi không thôi: "Hôm nay khéo thật luôn, suýt nữa là bức tranh mà cô tốn công tốn sức phục hồi đã bị làm hư rồi."

Bình thường đâu ai sẽ mắc phải cái lỗi cỏn con như thế. Nào là cầm ly nước ngắm tranh rồi bị sẩy chân, phải xui xẻo cỡ nào mới gặp phải nguyên bộ lưu trình như vậy chứ.

Cố Tinh Đàn vân vê chiếc đồng hồ quả quýt lạnh lẽo, hơi nhướn mày, cười khẩy một tiếng hỏi ngược lại: "Khéo ư?"

Nam Trĩ sửng sốt, sau đó lập tức nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô Cố, tức giận nói: "Bọn họ vô liêm sỉ vậy luôn, vì đuổi cô đi mà lại định phá hủy văn vật!"

Cố Tinh Đàn đút hai tay vào trong túi áo măng tô, lười biếng dạo bước trên con đường phủ đầy tuyết, mặt mày hết sức nhàn nhã.

Dường như người bị gài không phải là cô vậy.

Không thèm để ý đến bọn họ mới là cú tát vang dội nhất đối với họ.

Song lại nghe thấy Nam Trì lải nhải tiếp: "May mà cô Đường phản ứng nhanh, kịp thời cứu được bức tranh mà cô đã phục chế."

"À đúng rồi. Ban nãy, khi đi thì nghe thấy có người nói cổ tay cô Đường bị va chạm tím bầm một mảng, nhưng vừa rồi cô ta lại không than tiếng nào."

"Không ngờ con người của cô ta cũng tốt bụng ghê."

Vốn dĩ, Nam Trĩ vẫn luôn cảm thấy gai mắt Đường Y Nhược, giờ lại có cái nhìn khác về cô ta.

Nam Trĩ nghĩ bụng sau này mình sẽ không bao giờ chửi thầm cô ta là "người đẹp có nụ cười giả tạo" ở trong lòng nữa.

Cố Tinh Đàn khựng lại, khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, cô Đường phản ứng nhanh ghê, có thể so với vận động viên chuyên cứu hộ luôn rồi."

Nhanh đến nỗi như thể đã đoán được ông Từ sẽ bị vấp.

Còn chưa chờ Nam Trĩ ngẫm nghĩ kỹ câu đó của Cố Tinh Đàn.

Phòng phục chế thư họa đã ngay trước mặt.

Công việc phục chế thường rất cực, đều qua lại rất vội vàng.