Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 40: Khi Cô Nhìn Thấy Đồ Ăn, Sẽ Bị Dọa Chạy Sao?

Triệu Nguyên hiểu được, đây là đối phương đang nhắc nhở mấy người mình.

"Như vậy sẽ không dọa nó chạy ư?" Hạ Tĩnh Tương không khỏi mở miệng hỏi.

Lưu Phong khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Khi cô nhìn thấy đồ ăn, sẽ bị dọa chạy sao?"

Thanh niên lập tức xông lên cho Hạ Tĩnh Tương một động tác “Suỵt”.

Sắc mặt Hạ Tĩnh Tương hơi hơi biến hóa một chút, nhưng cũng không nói gì nữa.

Ba người Triệu Nguyên đã sớm có chuẩn bị, bọn họ lập tức mở một cái túi rác rưởi màu đen vẫn mang theo bên mình, bên trong rõ ràng là một đống gà đã bị gϊếŧ, tất cả nội tạng đều lộ ra, bốc lên mùi tanh hôi gay mũi.

Hứa Thâm ngửi được hương vị quen thuộc này, chóp mũi không khỏi hơi hơi co rúm lại hai cái.

Lưu Phong liếc mắt nhìn ba người Triệu Nguyên một cái, thấy bọn họ vẫn đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào lầu nhỏ, hiển nhiên đã xem nhẹ những chuyện khác, lúc này gã lại lớn tiếng nói: "Sở Tuần Tra đang phá án. Cư dân bên trong xin nghe cho kỹ, chút nữa bất kể sinh ra động tĩnh gì, tất cả đều không được rời khỏi cửa, nếu không sẽ bị coi là tội phạm bắt về!"

Âm thanh vừa truyền ra, bên trong tòa lầu nhỏ lập tức vang ra một chuỗi ồn ào, nhưng rất nhanh tất cả đã yên tĩnh trở lại.

Sở Tuần Tra là trời trên đỉnh đầu vụ dân, không cần biết câu nói kia là thật hay giả, không một ai dám thử làm trái, huống chi với những vụ dân kia, chuyện giả mạo là người của sở Tuần Tra chính là một chuyện cực kỳ đáng sợ.

Ba người Triệu Nguyên đã phản ứng lại, trên mặt lộ ra một chút hổ thẹn. Đây đều là những kiến thức đã từng được dạy trong huấn luyện doanh, chuyện đầu tiên cần phải làm trước khi săn gϊếŧ khư thú, chính là trấn an những cư dân sống sót chung quanh trước, tránh làm bọn họ kinh hoảng.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Mấy phút đồng hồ đã hết, thanh niên nhìn dao động khư lực trong dụng cụ, nói: "Vẫn ở trên lầu bốn, xem ra con khư thú này cực kỳ cẩn thận."

Cũng có thể là mấy thứ kia không đủ mỹ vị. . . Hứa Thâm ở hậu phương nghe vậy, trong lòng yên lặng nói.

Lưu Phong chăm chú nhìn một lát, lại nói với ba người Triệu Nguyên: "Xem ra đối phương đã xây tổ ở bên trong, không định dễ dàng rời đi như vậy, chỉ có thể cho các cậu đi vào thôi."

Sắc mặt ba người Triệu Nguyên khẽ biến, khẩn trương nói: "Đi vào ư?"

"Ừm, tôi sẽ vào cùng các cậu, nhưng hi vọng các cậu không nên ép tôi ra tay cứu, nếu không xem như khảo nghiệm thất bại. Chắc các cậu cũng rõ chuyện này chứ?" Lưu Phong nói.

Đương nhiên là ba người Triệu Nguyên hiểu được quy củ, Lưu Phong cứu ai xem như người đó thất bại.

Trước mắt không còn cách nào khác, ba người chỉ có thể tiếp tục kiên trì, nắm kiếm Trảm Khư tiến vào lầu nhỏ.

"Ba người đi theo đằng sau tôi, chờ tới lúc nhìn thấy khư đừng quá khẩn trương, cũng đừng gọi bậy." Hiển nhiên nhiệm vụ của thanh niên là phụ trách chiếu cố ba quan sát viên bọn Hứa Thâm.

Ba người gật đầu, tuy bọn họ cũng khá khẩn trương, nhưng vẫn đỡ hơn mấy người Triệu Nguyên kia.

Rất nhanh, mọi người đã lục tục tiến vào lầu nhỏ, sau đó theo thang lầu chậm rãi hướng về phía trước.

Lưu Phong đi theo đằng sau ba người Triệu Nguyên. Việc đã đến nước này, ba người Triệu Nguyên cũng hiểu, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Ba người cho nhau một ánh mắt, sau đó chậm rãi sờ soạng bước lên cầu thang lầu ba.

"Ở nơi này. . ."

Triệu Nguyên thăm dò, lập tức nhìn thấy bóng dáng một cô gái áo trắng, nhưng trên đầu đầy những sợi màu đen dấp dính, năm ngón tay đã hóa thành lưỡi dao nhọn hoắt sắc bén, hình thể cũng đạt tới độ cao khoa trương, gần hai mét. Cô gái này đang ngồi xổm trong góc trần nhà tại lầu bốn, ánh mắt dừng lại trên người bọn họ.

Một khắc khi tầm mắt hai bên đối diện với nhau, trong lòng Triệu Nguyên hung hăng chấn động, gã đã hiểu được cái gì gọi là sát ý.

Sưu!

Đối phương lại không hề đánh úp lại, mà đột nhiên vυ't qua rồi biến mất.

Da đầu Triệu Nguyên run lên, gã chờ đợi một lát rồi lập tức hiểu được, hành động đối phương vừa làm cũng như đang câu cá, muốn chờ đợi bọn họ đi lên.

Triệu Nguyên quay đầu lại nhìn nhìn Lưu Phong, lại thấy khuôn mặt đối phương đầy vẻ lạnh nhạt, không có chút ý tứ nhắc nhở nào. Gã cũng hiểu, từ giờ khắc này trở đi, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Cẩn thận một chút." Triệu Nguyên hít một hơi thật sâu, nói với hai vị đồng bạn, sau đó dứt khoát đi lên dẫn đầu, bước ở đắng trước, chậm rãi theo bậc thang, mò mẫm tiến lên.

Rất nhanh, bọn họ đã đi vào lầu bốn, nhưng ở nơi này lại không thấy được bóng dáng con khư áo trắng kia.

Những gian phòng dân này đã cũ, mỗi tầng có hơn mười hộ gia đình sống sắp xếp thành hai hàng dọc theo đoạn hành lang dài, lúc này ở trên hành lang dài ấy lại là một đống hỗn độn khắp nơi, xương cốt rơi rụng lả tả, còn có một khối thi thể đã hư thối, cả người đều là dấu vết gặm cắn.

Ngay khi Triệu Nguyên ổn định lại từ giây hoảng hồn kia, đột nhiên một tiếng huýt gió bén nhọn lao ra từ một gian phòng bên cạnh, đánh úp lại.