Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 39: Những Thứ Không Thể Nhìn Thấy Bằng Mắt Thường!!!

Khi mấy người bọn họ đang bận nói chuyện với nhau, bỗng nhiên cái đĩa kim loại gắn trên nóc xe bắt đầu xoay tròn, thanh niên kia lập tức cầm trong tay một loại dụng cụ có kích cỡ bằng viên gạch, từ trong xe lao xuống, dò xét, đối chiếu dụng cụ khắp chung quanh.

Lưu Phong cũng mở ra khư thị, quét một vòng.

Bỗng nhiên, phần bên trong cái ống thủy tinh nằm ngay phần rìa của dụng cụ trong tay thanh niên, lóe ra quang mang màu đỏ tươi.

"Ở bên kia." Thanh niên ngẩng đầu, chỉ về một nơi hơi chênh chếch đằng trước.

"Đi."

Lưu Phong đi nhanh về phía trước, tranh thủ nói với ba người Triệu Nguyên: "Với lượng khư lực của mấy cậu, cứ bảo trì 10 giây một lần đóng mở trước đã, chờ tiến vào phạm vi của khư thú, lúc cần thời thời khắc khắc duy trì, tôi sẽ nhắc nhở các cậu."

"Vâng, Lưu ca." Ba người Triệu Nguyên có chút khẩn trương.

Mặc dù bên cạnh có hai vị đội viên lão luyện mang đội, nhưng người tham gia khảo hạch lần này lại là bọn họ, bởi vậy quá trình săn gϊếŧ khư, cần phải dựa vào biểu hiện của bọn họ mà cho điểm.

"Đi theo đằng sau chúng tôi đi, bảo trì khoảng cách 10 mét." Thanh niên ấy quay đầu lại, dặn dò ba người Hứa Thâm.

Mặc dù bị sương mù dày đặc quấy nhiễu, khiến cho người mới không thể thấy rõ ngoài phạm vi 10 mét, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, chờ tới khi bọn họ chân chính săn gϊếŧ khư thú, những nhân viên này sẽ xóa sạch sương mù dày đặc chung quanh, tránh để chúng ảnh hưởng tới tầm mắt.

Ba người Hứa Thâm xích lại gần nhau một chút, rồi yên lặng đi theo.

Hạ Tĩnh Tương nhìn khung cảnh tĩnh mịch bốn phía, âm thầm khắc chế xúc động muốn mở Khư Nhãn, loại cảm giác bất an khi lần đầu bị cuốn vào sự kiện khư thú kia lại lặng lẽ tràn ngập trong lòng.

Nhưng sau khi Hạ Tĩnh Tương nghĩ tới năm tháng huấn luyện cật lực của mình, cô lại âm thầm chỉ thẳng ngón tay vào mình, nói cho bản thân biết, cô của hôm nay đã khác ngày xưa rồi. . .

Lúc này, mọi người đang đi dọc theo con đường xâm nhập vào bên trong, vòng qua ba tòa lầu chắn trước mặt, đi tới đằng trước một tòa nhà dân cũ nát.

Tòa nhà dân này có sáu tầng, đã cũ nát không chịu nổi, bên ngoài ban công còn có một dãy những bộ quần áo qυầи ɭóŧ khá cổ xưa và một chút thịt khô được người ta phơi nắng, hong gió.

Bên ngoài tòa lầu là những sợi Đạo Manh tác quấn quanh từng nhà, tựa như một tầng mạng nhện màu xám bao phủ lấy tòa lầu nhỏ, thật giống đang đợi con mồi sa lưới.

Ngày thường, những vụ dân từ già đến trẻ ở nơi này, đều lần theo Đạo Manh tác và dùng manh trượng (gậy dành cho người mù) trong nhà để đi ra bên ngoài.

Im lặng, yên tĩnh.

Thoạt nhìn một tòa lầu nhỏ như vậy, không hề có chút dị thường nào, nhưng điểm sáng hơi hơi lóng lánh báo hiệu khư lực dao động, tượng trưng cho mục tiêu xuất hiện bên trên dụng cụ kiểm tra đo lường trong tay thanh niên, kia, lại chứng tỏ có khư thú đang ở ngay bên trong lầu nhỏ ấy.

"Ở lầu bốn. . ." Thanh niên thấp giọng nói.

Lưu Phong khẽ gật đầu, nói: "Chuẩn bị xóa bỏ sương mù."

"Ừm." Thanh niên nhét dụng cụ vào trong lòng, sau đó ngồi xổm xuống, mở cái rương màu đen trong tay ra, bên trong là một viên tinh thạch màu đỏ tím lóe sáng.

Theo quá trình chuyển động của những bánh răng tinh vi bên trong cái rương màu đen nọ, tựa như một loại động năng nào đó vừa được rót vào trong tinh thạch, chỉ phút chốc, một loại sóng chấn động mãnh liệt trào ra, như sóng âm vô thanh, có dạng nửa vòng tròn bắt đầu khuếch tán ra xung quanh.

Trong khoảnh khắc, lấy cái rương màu đen làm trung tâm, sương mù dày đặc trong phạm vi vài trăm thước xung quanh đều bị đẩy đi hết sạch.

Và khu nhà dân nọ cứ như vừa trồi lên từ đáy biển sâu, hiện ra thật rõ ràng, chi tiết.

"Luôn duy trì Khư Nhãn mở ra, rút kiếm, chuẩn bị săn gϊếŧ!" Lưu Phong cất giọng lạnh lùng nói với ba người Triệu Nguyên.

Trong lòng ba người Triệu Nguyên run rẩy, tim đập nhanh hơn, ai nấy đều nhanh chóng mở Khư Nhãn.

"Mấy người cũng vậy, có thể mở Khư Nhãn rồi." Thanh niên quay đầu nói với ba người Hứa Thâm.

Hạ Tĩnh Tương hít một hơi thật sâu, nhanh chóng mở ra Khư Nhãn.

Kỳ Thiên Minh cũng như thế.

Theo Khư Nhãn mở ra, hai người lập tức nhìn thấy một màn đáng sợ, bên ngoài một khu dân cư thoạt nhìn rất bình thường trước mắt, lại xuất hiện những vết máu tươi đã khô cạn, loang lổ khắp nơi.

Phía trên những bộ quần áo được cư dân nơi này phơi trên ban công, đều là những vệt máu tươi màu nâu, còn phía trên những miếng thịt khô đang hong nắng kia, lại là chi chít những con trùng nhỏ dài dài đầy lông tơ màu trắng đang lúc nhúc di động,

Lầu nhỏ này tựa như sào huyệt của ác thú!

Hiển nhiên, những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường kia, đều lây dính khư lực, và cũng bởi vậy chỉ có Khư Nhãn mới có thể nhìn thấy chúng.

"Hẳn là thứ kia đã phát hiện ra chúng ta. Tôi đề nghị hấp dẫn nó rời khỏi nơi này, vây gϊếŧ trên khu đất trống bên ngoài." Lưu Phong nói: "Đây là khư thú cấp E, du đãng ở tầng nông Khư giới, xen kẽ cùng hiện thực, cho nên bản thân nó sẽ không bị giới hạn bởi hoàn cảnh bên ngoài. Ngược lại mấy người các cậu sẽ bị hoàn cảnh ở hiện thực ngăn cản, cho nên nếu lựa chọn chiến đấu trong không gian nhỏ hẹp, sẽ rất bất lợi cho quá trình phối hợp."