Không Đơn Giản Là Mẹ Nuôi

Chương 3: Hẻm Xéo (2)

Nhị Song Kiếm là hai kiếm một trắng và một đen có hình dáng như một thanh katatnno có sức hút đến nỗi ai nhìn vào cũng muốn sở hữu nhưng tiếc thay tại nơi này chỉ có vũ khí chọn chủ chứ chưa bao giờ có chuyện ngược lại, có lẽ nàng là một trong những người hiếm hoi được sỡ hữu những vũ khí tối thượng này.

(Mình đã thấy nó qua sách không ngờ lại được sở hữu nó một cách dễ dàng như vậy thật sự không biết nên vui hay buồn đây) nàng vừa nghĩ vừa cười những cũng chỉ nhếch môi nhẹ không nhìn kĩ sẽ không nhận ra.

Sau khi thang toán xong hai người chào tạm biệt ông Ovan rồi lại tiếp tục lên đường. Loay hoay một lúc cuối cùng cũng mua xong đang trên đường đến bãi đỗ xe thì nàng vô tình va phải một người nào đó khiến nàng té ngã ra sau.

- Em có sao không? Đi đứng kiểu gì vậy không biết?.

Minh Hoàng vừa cằn nhằn vừa phủi đi những bụi bẩn dính trên người nàng.

- Em không sao đâu anh đừng lo.

Nàng cười trấn an cậu rồi quay sang người kia.

- Tôi thật sự xin lỗi là do tôi không chú ý mong cậu bỏ qua.

- Hả? Mày nghỉ chỉ cần xin lỗi suông là xong sao? Mau bền bộ đồ cho tao mày làm nó bẩn hết rồi.

Người kia được nước lấn tới không có ý định để nàng yên một mực bắt nàng bền chiếc áo mặc dù trên người hắn chẳng có tí gì gọi là bẩn nhưng hắn vẫn khăng khăng bắt nàng bền.

- Đền? Vậy cậu vui lòng cho chúng tôi biết số tiền phải đền khi đã làm bẩn áo cậu được không? Thưa cậu Larco Mabboy.

Larco Mabboy là nhị thiếu gia nhà Larco cũng là một tên cao ngạo chẳng xem ai ra gì.

Minh Hoàng đứng nghe những từ chửi rủa của hắn thật sự không nhịn được mà lên tiếng.

- V...Vương thiếu gia!

Hắn vừa thấy Minh Hoàng thì khuôn mặt tự cao tự đại lúc nãy đã chuyển thành sự sợ hãi.

- Tôi không có ý nói ngài tôi là muốn cô ta bền.

Hắn đưa tay chỉ nàng và nói.

- Em ấy đã xin lỗi cậu rồi còn gì? Và em ấy là em gái tôi nếu thiếu gia Larco có điều gì cảm thấy không đúng từ em gái tôi có thể nói với tôi.

Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng nó chứ đầy sự phẫn nộ bên trong từng lời nói mà Minh Hoàng thốt ra.

- Hả? E...em gái? Không phải Vương gia chỉ có hai người con thôi sao?.

- Thì sao? Nhưng đây là em gái tôi cậu có ý kiến?.

- Không không không, tôi thật sự xin lỗi vì đã thất lễ với ngài.

Hắn sợ hãi cố gắng thốt ra từng chữ.

- Cậu nên xin lỗi em gái tôi thì đúng hơn

Minh Hoàng vừa nói vừa kéo nàng lại gần, còn vị thiếu gia kia chỉ biết xin lỗi nàng rối rít.

- Thôi được rồi anh không cần làm lớn chuyện như vậy đâu cậu ấy cũng đã xin lỗi rồi.

Minh hoàng vừa định giáo huấn thêm cho tên kia thì A Vũ cũng lên tiếng ngăn cản. Cậu hừ một tiếng rồi nắm tay nàng kéo đi chỗ khác. Về đến nhà thì nàng đã lên phòng mình với lý do cảm thấy mệt rồi đi thẳng vào phòng mình.

Tối đó, lúc mội người ăn cơm vì không thấy A Vũ nên Hạo Thiên đã hỏi Minh Hoàng và biết được chuyện xẩy ra ở hẻm xéo, cô tức dận đập bát đũa lên bàn rồi một mạch đi vào thư phòng.

- Ngày mai công bố lên toàn thế giới rằng Vương Vũ là con gái ruột của Vương Hạo Thiên.

Vừa dứt câu thì liền cúp máy khiến cho Jay chỉ biết im lặng làm theo chỉ thị đã được giao.

- Nay đến đây thôi byebye mọi người -