Sau khi được nhận nuôi cuộc sống của nàng trở nên những chuỗi ngày địa ngục bởi sự hành hạ của Hạo Thiên. Mỗi lần nhìn thấy nàng cô lại nhớ đến tên cặn bã đó nên số lần bị đánh là không đếm xuể. Thời gian dần trôi cũng đã đến lúc A Vũ bước vào ngôi trường mới. 9 năm sau lúc này A Vũ đã 11 tuổi và nàng nhận thức được mình đang ở thế giới của Mygle một thế giới hoàn toàn khác với nơi nàng từng sống. Ở đây có thứ gọi là sức mạnh có nó thì sẽ có tất cả và sau khi kiểm tra thì biết được A Vũ lại có 100% dòng máu của Mygle điều này thật vô lí với việc bố mẹ nàng đều là người Mugle nhưng đến bây giờ nó vẫn còn là một ẩn số.
Một buổi sáng sớm nhưng trong căn phòng lại tối vì giường như ngoài trời mây đen như muốn nuốt trọn ánh sáng vậy. Trên chiếc giường màu xám đen một cô gái với mái tóc đen ngắn, xỏ xuyên tai đen đang ngồi đọc sách (cuốn sách này thật sự hay).
A Vũ.
11 tuổi.
Hiện không có thân phận gì trong Vương tộc vẫn mang mác là người của A tộc.
Mặc cho cơn mưa bên ngoài bắt đầu rơi xuống từng cơn từng cơn một A Vũ đắm chìm vài cuốn sách bởi cơn mưa làm cho nàng trút bỏ được hết những tâm trạng nặng trĩu, bỗng từ đầu một con cú xuất hiện bay đến đỗ ngay trên thành giường của nàng
- Cái này...
Nàng bỏ cuốn sách xuống đưa tay nhận lấy bức thư mà con cũ ngậm trên miệng.
Nội dung bức thư khái quát là việc nàng đã được nhận vào một học viện hoàng gia Dirot và yêu cầu nàng chuẩn bị những vật dụng cần thiết như vũ khí chính, đồng phục, thú cưng vân vân Người gửi hiệu trưởng Potter.
Tối hôm đó trong lúc cả nhà dùng bữa thì anh trai nàng lên tiếng.
- Mẹ a, tiểu Vũ đã được học viện Dirot gửi thư nhập học rồi đó.
Vương Hoàng Minh lên tiếng cắt ngang sự mi lặng trong bữa ăn.
Vương Hoàng Minh.
17 tuổi.
Con trai thứ nhà họ Vương đang học tại học viện Dirot và thể hiện tình yêu thương A Vũ một cách thái quá.
Nghe xong Hạo Thiên chỉ liếc nhìn A Vũ rồi trả lời.
- Ừm vậy ngày mai con hãy đưa nó đến nới đó để mua những thứ cần thiết.
Lời nói thốt ra chưa kịp yên tĩnh được bao lâu thì đã nghe tiếng trả lời của Hoàng Minh.
- Vâng.
Cậu trả lời nhanh chóng với giọng điệu thật sự vui vẻ.
Trong suốt bữa ăn A vũ không dám hé một câu dù chỉ nửa lời cũng không bởi trước mặt nàng là người đêm nào cũng đánh đập hành hạ nàng Vương Hạo Thiên. Sau khi ăn xong nàng lập tức đi lên phòng. Đêm xuống lúc nàng chuẩn bị ngủ thì cánh cửa mở ra nàng thừa biết đó là ai nhưng trong ánh mắt nàng đang hiện rõ nỗi sợ hãi.
- M__mẹ.
Trên tay cô đang cầm một cây roi da rất dài ước chừng có thể là 1-2m
- M__mẹ, xin mẹ đừng đánh con mà.
Nàng òa khóc đôi chân nhỏ bé quỳ xuống nền nhà lạnh buốt mà cầu xin. Hạo Thiên nhìn thấy cảnh này có chút không nỡ đánh nàng cũng quay đầu bỏ đi.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng nàng thay một bộ đồ mới để cùng Hoàng Minh đế hẻm xéo.
- Nhanh lên nào chúng ta sắp muộn rồi.
Nàng vừa ra khỏi phòng đã nghe tiếng Hoàng Minh gọi mình.
- Đây đây tới rồi đây.
Nàng chạy đến chỗ Hoàng Minh rồi hai người cùng dịch chuyển đến hẻm xéo .
Tại hẻm xéo, hẻm xéo là một khu chợ giao dịch buôn bán trong nước lẫn ngoài nước lớn nhất ở Steinbock quốc. Steinbock là thế giới mà nàng đang sống.Là khu chợ công khai nên lúc nào hẻm xéo cũng rất đông đúc đặc biệt là vài những thời điểm đầu năm học.
- Anh sẽ đưa em đến chỗ ông Ovan, ông ấy khả nối tiếng trong việc buôn bán vũ khí.
Nở một nụ cười cậu nắm tay nàng đưa nàng đến một cửa hàng khá lớn cậu đẩy cửa bước vào nàng cũng bước theo sau - Ồ lâu rồi không gặp cháu trông lớn hơn hẳn, hôm nay đến đây chẳng phải muốn tìm một vũ khí mới sao?.
Một giọng nói cất lên đó là giọng của ông Ovan.
- Không phải cho cháu mà là cho em ấy.
Cậu kéo nàng lại đến gần mình và tiếp lời.
- Em ấy sắp nhập học nên cháu muốn tìm một vũ khí thích hợp cho em ấy.
Càng nói nụ cười của cậu càng ngày càng rõ vì ngày này cuối cũng đã tới ngày mà cậu cùng A Vũ có thể học cùng trường nó thật sự khiến cậu rất vui.
- Hahaha thì ra là chuẩn bị cho năm nhất vậy thì cháu cứ để đó cho ta.
Ông ngoắt tay tỏ ý muốn nàng đến gần bên mình, nàng làm theo.
- Cháu chào ông ạ.
Nàng có vẻ khá sợ giọng nói ri rí trong họng nhưng cũng đủ để ông Ovan nghe được.
- Được rồi ngoan lắm .
Nở một nụ cười ông đưa tay xoa đầu cô sao đó đi vào trong lấy một quả cầu trong suốt nếu không nhìn kĩ chắc chảng ai thấy được.
- Cháu hãy để tay mình lên quả cầu này.
Nàng vừa đưa tay lên chạm vào quả cầu thì một luồng ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra khiến cho ông Ovan bị bay ra xa
- Ch...cháu xin lỗi ông có sao không ạ?
Tâm trí nàng hoảng loạn vì không biết chuyện gì đang xẩy ra trước mắt mình, ông Ovan lộm cộm đứng dậy miệng vẫn cười nhưng không có gì xẩy ra.
- Hahaha không sao không sao chuyện rất hay xẩy ra ở đây mà giờ thì xem xem chúng ta có gì nào.
Giữa không trung xuất hiện hai thanh kiếm.
- Ông Ovan đó là...?.
Minh Hoàng ngập ngừng hỏi.
Đúng vậy chính là nó là hai thanh kiếm cuối cùng mà người thợ rèn vĩ đại nhất Steinbock đã tạo ra trước khi qua đời Nhị Song Kiếm.
- Nay đến đây thôi -